Trên thực tế, đối thủ của Olympic Việt Nam ngày hôm nay là một đội bóng thực sự quá thiếu gắn kết nếu chúng ta nhìn xuyên suốt cả trận đấu, bởi điểm mạnh nhất của Olympic Syria là thể lực nhưng họ cũng không thể tận dụng lợi thế nhằm gây khó cho các học trò của huấn luyện viên Park Hang-seo.
Điều này thể hiện rất rõ ràng trong 30 phút hiệp phụ, khoảng thời gian mà xưa nay Việt Nam chưa bao giờ được đánh giá cao so với những người đến từ Tây Á, tuy nhiên các cầu thủ áo đỏ thậm chí rất đuối sức khi theo kèm các tiền đạo của chúng ta, đặc biệt là những pha xuyên phá của Văn Toàn.
Không phủ nhận 2 điều, đó là thể lực của các cầu thủ Việt Nam dưới thời HLV Park đã được cải thiện rõ rệt và, bộ đôi trung vệ bên phía Syria cũng quá chậm chạp để theo kịp tốc độ trận đấu, nhưng nói gì thì nói, kết quả đã được phân định, và vì bất cứ lý do nào đi nữa thì người thắng là người xứng đáng hơn cả.
Cầu thủ xuất sắc nhất ở trận đấu này có thể không nằm ở vị trí tấn công vì sự chắc chắn của thủ môn Bùi Tiến Dũng đã khiến cho mọi đường lên bóng từ phía đối thủ bị đứt đoạn, tuy nhiên, nếu để chọn ra người hay nhất ở trên hàng tiền đạo, có lẽ chúng ta phải nhắc đến lão tướng Anh Đức.
Thầy Park có lẽ biết tử huyệt của Syria nằm ở vị trí trung tâm hàng phòng ngự, và ông đã bố trí Đức Chinh đá chính, một người không có lợi thế về thể hình nhưng lại cực kỳ sung mãn trong việc quấy rối hàng phòng ngự đối thủ. Và khi thời cơ đến, HLV người Hàn Quốc tung quân bài tẩy Anh Đức vào sân với mục đích 'đấu tay đôi' với bộ đôi trung vệ Syria, những cầu thủ thực sự rất chậm chạp trong việc bắt kịp tốc độ của trận đấu.
Tiền đạo sinh năm 1985 không ghi bàn nhưng tác động của anh ở bàn thắng mở tỉ số là điều không phải bàn cãi, vì ở vị trí số 9, không ai làm tốt hơn Anh Đức trong tình huống băng xuống như vậy. Bàn thắng không đến ở nhịp 2 thực sự chỉ do thiếu may mắn.
Không thể nói rằng Văn Toàn chơi không xuất sắc vì chính anh là người ghi bàn thắng duy nhất của trận đấu, và cầu thủ gốc Hải Dương hiện tại không đóng vai trò như những gì mình từng làm cách đây vài năm ở lứa U19, (luôn chiếm một suất bên phía cánh phải). Sẽ là rất lãng phí tốc độ của Văn Toàn nếu để anh đá chính, nhưng lại là sự nguy hiểm khó lường nếu bố trí cầu thủ này 'tăng tốc' trong giai đoạn cuối trận.
Một điểm nữa, sự hỗ trợ quá tuyệt vời đến từ đôi cánh Văn Hậu - Văn Thanh cũng phần nào khiến cho áp lực ở hai biên được giảm bớt, và nhờ đó, những tiền đạo phía trên có nhiều khoảng trống hơn để hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Nhưng nói như vậy cũng là để chúng ta hiểu được tầm quan trọng của Anh Đức, một người không được hỗ trợ nhiều từ tuyến tiền vệ bởi Văn Quyết chơi dưới sức và bị thay ra sớm. Trong khi Đức Huy và Quang Hải gần như chỉ án ngữ ở khu vực vòng tròn trung tâm vì họ buộc phải hy sinh cho điểm yếu tại hàng tiền vệ.
Việc điền tên Anh Đức vào danh sách tham dự Asiad lần này quả thực là điều vô cùng hợp lý của HLV Park, đó là một sự san sẻ gánh nặng trên không cùng các đàn em. Nếu tiền đạo kì cựu này không góp mặt trên sân, sẽ rất khó để Việt Nam có thể triển khai lối chơi 'áp đặt' tâm lý đối thủ như ngày hôm nay.
Có thể cầu thủ sinh năm 1985 không được chấm điểm cao nhất ở trận đấu này nhưng tầm ảnh hưởng của anh thực sự rất rõ rệt trong cách bố trí chiến thuật của thầy Park. Vì lý do đó, người chơi hay nhất trên hàng công của Olympic Việt Nam nên là Anh Đức!