Trong số hàng ngàn quán rượu bóng đá rải rác khắp xứ sở sương mù, ít có nơi nào mang tính biểu tượng và gắn kết mật thiết với đội bóng như Winslow Hotel.
Tọa lạc tại một vị trí đắc địa mà người ta ví von là chỉ cách sân Goodison Park của Everton đúng một cú ném biên, tòa nhà gạch đỏ uy nghi này đã đứng sừng sững ở đó từ năm 1886.
Nơi này ra đời trước cả khi sân vận động Goodison Park được xây dựng bên cạnh, chứng kiến mọi thăng trầm của câu lạc bộ vùng Merseyside suốt 140 năm qua.
Nhưng giờ đây, khi Everton chuẩn bị chuyển sang ngôi nhà mới hiện đại hơn, Winslow Hotel, hay còn được gọi một cách trìu mến là "Quán rượu của mọi nhà", đang chuẩn bị rót những ly bia cuối cùng trước khi khép lại cánh cửa lịch sử vĩnh viễn.
Một di sản sắp trở thành kí ức
Dave Bond, người quản lý tận tụy của Winslow Hotel, đã phải đưa ra một quyết định xé lòng: quán sẽ chính thức đóng cửa vào ngày 24 tháng 1 tới.
Lý do không nằm ở việc thiếu khách hàng trung thành hay chất lượng bia giảm sút. Mà do Everton sẽ chuyển sang sân vận động mới tại Bramley Dock, cách đó hai dặm về phía tây.
Khi trái tim của khu phố rời đi, mạch máu kinh doanh của Winslow cũng ngừng chảy. Một bữa tiệc chia tay đang được lên kế hoạch, nơi các cựu cầu thủ và những cổ động viên trung thành sẽ tụ họp để nâng ly lần cuối, tri ân nơi đã gắn bó với họ cả cuộc đời.
Sau ngày đó, số phận của tòa nhà lịch sử này vẫn là một dấu hỏi lớn. Nơi này có thể bị biến thành những căn hộ vô hồn, văn phòng làm việc, hoặc tệ hơn là bị đóng ván và bỏ hoang, chờ đợi sự xuống cấp của thời gian.
Đây là một thực tế buồn nhưng không mới trong bóng đá hiện đại. Khi Manchester City rời sân Maine Road để đến Etihad, một cuộc khảo sát cho thấy ít nhất 18 quán rượu quanh khu vực cũ đã biến mất, bị thay thế bởi những siêu thị, phòng nha khoa hay nhà hàng.
Nhưng sự mất mát của Winslow Hotel mang một nỗi buồn sâu sắc hơn, bởi hiếm có nơi nào lưu giữ lịch sử sống động và độc bản như vậy.
Bảo tàng sống của những câu chuyện
Bước qua cánh cửa của Winslow Hotel không chỉ là bước vào một quán nhậu, mà là bước vào một viện bảo tàng của ký ức. Dave Bond từng chia sẻ một câu chuyện khiến bất kỳ ai yêu bóng đá cũng phải nổi da gà.
Cách đây một thập kỷ, ông gặp một cụ ông ngoài 80 tuổi đi cùng con trai, cháu trai và chắt nội. Bốn thế hệ của một gia đình hâm mộ Everton cùng ngồi lại bên nhau.
Cụ ông kể rằng vào những năm 1930, khi còn là một đứa trẻ, ông đã được cha dẫn vào đây. Điều kỳ diệu là vào giờ nghỉ giải lao của trận đấu, ông tận mắt thấy các cầu thủ Everton mặc nguyên trang phục thi đấu, chạy từ sân vận động băng qua đường để vào quán uống vội nửa ly bia lấy sức trước khi quay lại đá hiệp hai.
Hình ảnh đó, sự gần gũi đó là thứ mà bóng đá hiện đại với những rào chắn an ninh và khu VIP cách biệt không bao giờ có thể tái hiện được.
Nội thất của Winslow cũng toát lên tình yêu dành cho Everton. Các bức tường được phủ kín bởi những bức ảnh vinh quang quá khứ, những lá cờ từ các hội cổ động viên khắp thế giới như "Everton Hà Lan", "Everton Bắc Mỹ" hay "Everton Ireland".
Hai quầy bar chính được đặt tên trang trọng theo hai huyền thoại của CLB là Howard Kendall và Neville Southall. Thậm chí, ở một góc tường còn có bức tranh danh ca David Bowie trong tạo hình album Aladdin Sane nhưng lại mặc chiếc áo đấu Everton thập niên 70, một nét chấm phá đầy nghệ thuật và hóm hỉnh.
Quán rượu này thân thuộc đến mức cựu trung vệ Alan Stubbs từng gọi nơi đây là "phòng chờ cầu thủ không chính thức" trước khi sân Goodison có phòng chờ riêng.
Cố tiền đạo Kevin Campbell, người vừa qua đời năm ngoái và từng khoác áo cả Everton lẫn Arsenal, là một khách quen được yêu mến tại đây. Dave Bond nhớ lại một kỷ niệm đẹp về Campbell: Một lần nọ, Campbell đến quán xem trận Arsenal gặp Liverpool qua màn hình lớn và cá cược 1.000 bảng với một người bạn là fan Liverpool.
Arsenal thắng, và thay vì bỏ túi số tiền đó, Campbell đã đưa toàn bộ 1.000 bảng cho quầy bar để mời tất cả mọi người trong quán uống miễn phí. Sự hào sảng và tình cảm đó chính là chất keo gắn kết Winslow với cộng đồng.
Sự tinh quái của người Everton và nỗi đau chia ly
Không chỉ là nơi tôn vinh đội nhà, Winslow còn là nơi thể hiện sự tinh quái hài hước của các cổ động viên Everton đối với kình địch cùng thành phố Liverpool.
Dave Bond kể lại câu chuyện khi hai huyền thoại của Liverpool là Ian St John và Steve Staunton ghé thăm quán. Với vẻ hiếu khách đầy ẩn ý, Dave đã mời họ ngồi vào một vị trí "đẹp" ngay cạnh cửa sổ. Điều mà hai vị khách không nhận ra là ngay trên đầu họ, trên tường có vẽ hai câu trích dẫn nổi tiếng của các cựu cầu thủ Everton nhằm châm chọc đối thủ.
Một câu của Brian Labone: "Đừng quên nhé các chàng trai, một người Everton có giá trị bằng 20 người Liverpool".
Câu còn lại của Gordon West thậm chí còn cay nghiệt hơn: “Tôi biết mình đang được bao quanh bởi những người hâm mộ Everton vì tất cả các bạn đều là những người tuyệt vời. Còn những người hâm mộ Liverpool thì toàn là những kẻ xấu xí, phải không?”
Hình ảnh hai huyền thoại Liverpool ngồi uống bia dưới những dòng chữ đó là một khoảnh khắc trả thù ngọt ngào mà chỉ những người Everton mới hiểu và cười thầm.
Tuy nhiên, tất cả những niềm vui và ký ức đó đang dần đi đến hồi kết. Dave Bond đã nỗ lực hết sức để cứu vãn không chỉ công việc kinh doanh của mình mà còn cả sinh khí của cộng đồng quanh sân Goodison.
Năm 2019, ông từng có cuộc gặp với Giám đốc điều hành của Everton lúc bấy giờ để đề xuất ý tưởng di dời các doanh nghiệp địa phương, các quán rượu, tiệm ăn đi theo đội bóng sang sân vận động mới tại Bramley Dock.
Ông hy vọng CLB sẽ cho thuê đất quanh sân mới để tái tạo lại bầu không khí cộng đồng này. Đáng buồn thay, đề xuất đầy tâm huyết đó đã không được thông qua.
Giờ đây, Dave đang chuẩn bị mở một địa điểm mới tên là Dixie’s (đặt theo tên huyền thoại Dixie Dean) gần sân vận động mới và sẽ mang theo nhiều kỷ vật từ Winslow. Nhưng ông thừa nhận rằng cảm giác sẽ không bao giờ giống như cũ. Winslow Hotel có một vị trí lịch sử không thể thay thế.
Trong một bức phác họa bằng than chì từ trận đấu đầu tiên diễn ra tại Goodison Park vào năm 1892, nếu nhìn kỹ, người ta có thể thấy hình bóng ba tháp pháo của Winslow Hotel ở phía sau. Nó đã ở đó từ ngày đầu tiên, chứng kiến từng nhịp đập của câu lạc bộ.
Khi cánh cửa màu xanh của Winslow Hotel khép lại lần cuối vào tháng 1 tới, đó không chỉ là sự kết thúc của một cơ sở kinh doanh. Đó là sự mất mát của một chứng nhân lịch sử, một nơi chốn mà người hâm mộ cảm thấy thuộc về.
Bóng đá hiện đại mang lại những sân vận động tiện nghi, hoành tráng, nhưng đôi khi cái giá phải trả là sự biến mất của những "thánh đường" bình dân, nơi những ly bia được nâng lên không chỉ để giải khát, mà để kết nối những tâm hồn đồng điệu qua hàng thế kỷ.














