1. Khi mà khẩu hiệu của Olympic là cao hơn, xa hơn và nhanh hơn thì mục tiêu của bóng đá nam chúng ta bao năm qua vẫn là chiếc huy chương vàng (HCV) SEA Games.
2. Chính vì đặt ra mục tiêu cho vị trí cao nhất tại giải đấu khu vực 2 năm một lần đó nên chúng ta cũng có cách làm theo đúng thời đúng vụ. Ví dụ để đạt hạng nhất ở kỳ SEA Games tiếp theo, trong 2 năm này, chúng ta không thể bồi dưỡng cho những chồi non 16,17 tuổi được, không thể ký một hợp đồng dài hơi với các HLV bởi nếu không đạt HCV SEA Games thì vị thuyền trưởng ấy phải nhường lại ghế cho người khác. Và một kế hoạch cho mục tiêu ngắn hạn 2 năm lại diễn ra. Cứ thế và cứ thế, 2 năm rồi lại 2 năm, bóng đá Việt Nam đã trải qua mấy mươi cái 2 năm như vậy mà vẫn mệt nhoài vì đuổi theo bóng dáng chiếc HCV SEA Games.
 |
Mục tiêu của bóng đá nam chúng ta bao năm qua vẫn là chiếc huy chương vàng SEA Games. Ảnh: Internet |
Nhưng không biết khi đã có HCV SEA Games rồi thì sao, mục tiêu tiếp theo sẽ như thế nào? Hay tới đó vừa ngồi nhìn chiếc HCV và …tính tiếp. Đừng nói là chúng ta sẽ mất thêm nhiều thời gian để hoạch định lại sau chiếc HCV SEA Games (giả sử chúng ta có được nó) mà với cách làm kế hoạch 2 năm như thế này, cả chiếc HCV đó cũng đừng mơ tới được. Người ngoài nghe vào cứ nghĩ đó là giấc mơ con vì Đông Nam Á là vùng trũng của bóng đá thế giới nhưng cái giấc mơ con đó đã dằn vặt biết bao thế hệ cầu thủ Việt Nam, làm bạc đầu (những ai có tâm) người làm bóng đá nước nhà.
3. Thử nhìn sang trời Âu mà xem, Sir Alex không thể trong 2 năm biến Man.United thành vô đối; Arsenal cũng không là thế lực tại giải Ngoại hạng Anh nếu chỉ với bấy nhiêu năm có mặt Wenger. Tại nước ta, đội U19 (nồng cốt là các cầu thủ của học viện Hoàng Anh Gia Lai) cũng phải mất gần 10 năm dạy dỗ mới có được chút thành tựu bước đầu. Tất cả đều cần có thời gian, phải có một chiến lược và chính sách lâu dài. Cốt lõi là chúng ta phải chấp nhận thất bại trong khoảng thời gian đầu, đùng đua tranh thành tích với thiên hạ mà phải vì mục tiêu lâu dài của nhiều thế hệ, của cả dân tộc chứ không riêng gì của vài con người trong một hai năm.
Giữa thế kỷ 20, Nhật Bản đã hạ quyết tâm nâng cao thể trạng con người Nhật Bản, và họ đã thành công. Công cuộc đó không chỉ hô hào, đề ra mục tiêu ngắn hạn mà là cả một công trình dài hơi và được tiếp nối qua nhiều thế hệ. Vì lợi ích mười năm trồng cây, vì lợi ích trăm năm trồng người, nên bóng đá Việt Nam khó mà vươn cao vươn xa nếu cứ chăm chăm nhắm vào chiếc HCV SEA Games rồi hối hả loay hoay trong 2 năm trời, hết thay rồi đổi, hết đổi lại thay, cuối cùng giống như một cái cây yếu ớt, gốc không vững, ngọn không xanh.
Tại sao chúng ta không phóng tầm nhìn xa hơn, mạnh dạn đặt ra mục tiêu cao hơn để phấn đấu. Rồi từ đó đưa ra một chiến lược dài hơn để phát triển bóng đá nước nhà, không chỉ ở cấp tuyển quốc gia mà còn góp phần nâng cao thể trạng, phát triển thể chất và phong trào bóng đá từ trong nhà trường cùng bóng đá quần chúng. Có như vậy dù 5 hay 10 năm nữa chúng ta không đạt HCV SEA Games nhưng chúng ta sẽ có nền tảng vững chắc – những thế hệ có thực lực, niềm tin, khát vọng, biết yêu màu cờ sắc áo, có tài có tâm – để vững bước chinh phục tầm cao châu lục và vươn ra thế giới.
4. Một mục tiêu nhỏ gọn sẽ kéo theo những việc làm manh mún, thời vụ. Một giấc mơ con chỉ làm cho người ta nhỏ bé mãi mãi mà thôi.
(Bạn đọc: Tống Thông)
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc. Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@tinthethao.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây. Trân trọng, Ban biên tập TTVN | |
00:00 30/11/-0001