Thắng đậm Nepal, Việt Nam vẫn đau đầu với bài toán hiệu suất. Ảnh: VFF.
Thầy trò HLV Kim Sang Sik hoàn toàn áp đảo về thế trận, kiểm soát bóng và tạo sức ép gần như suốt 90 phút. Vấn đề không nằm ở cơ hội, mà là ở chất lượng các pha dứt điểm. Nepal chủ động lùi sâu, dựng “bức tường người” trước vòng cấm, khiến Việt Nam nhiều lần buộc phải sút trong tư thế bị khóa chặt hoặc từ cự ly xa.
Sau trận, HLV Kim Sang Sik thừa nhận: “Chúng tôi dứt điểm nhiều nhưng hiệu quả chưa cao. Nếu tận dụng tốt hơn, kết quả có thể đậm hơn.” Đó là nhận xét chính xác – bởi dù thắng, cảm giác “chưa đã” trong khâu ghi bàn vẫn hiện hữu.
Nepal không dễ chịu như người ta tưởng. Đội khách pressing rát, di chuyển liên tục và giữ khối đội hình rất chặt. Trong những pha bị áp sát, cầu thủ Việt Nam thường không đủ không gian để xoay xở, dẫn đến những cú chạm lỗi hoặc dứt điểm thiếu lực.
Điểm sáng của trận đấu là sự điều chỉnh ở hiệp hai. HLV Kim Sang Sik tung Gia Hưng vào để tăng khả năng tranh chấp và mở khoảng trống cho Tiến Linh. Ngay lập tức, thế trận tấn công trở nên linh hoạt hơn, và bàn mở tỷ số của Tiến Linh là minh chứng rõ nhất – pha khống chế rồi dứt điểm gọn gàng sau đường tạt chính xác của Trương Tiến Anh.
HLV Phạm Minh Đức bình luận: “Gặp đội yếu không đồng nghĩa dễ ghi bàn. Nepal chơi có tổ chức, pressing tốt và không cho chúng ta dứt điểm thoải mái. Ba bàn là hợp lý trong thế trận như vậy.”
Nhìn tổng thể, hiệu suất thấp không phản ánh sự “vô duyên” của hàng công, mà là hậu quả của không gian bị thu hẹp và thiếu những pha phối hợp đột biến.
Nếu muốn nâng tầm, tuyển Việt Nam cần thêm giải pháp đánh trung lộ, tăng tốc độ di chuyển không bóng và sự táo bạo trong những pha xâm nhập. Khi ấy, 25 cú sút có thể vẫn còn – nhưng số bàn thắng chắc chắn sẽ nhiều hơn.


















