Khi Chancel Mbemba bước lên thực hiện quả phạt đền quyết định ở Maroc, ngôi sao lớn nhất của bóng đá Châu Phi, Ademola Lookman không dám nhìn. Anh chỉ dám quay đầu lại một cách miễn cưỡng, đúng lúc chứng kiến khoảnh khắc trái tim của 230 triệu người Nigeria tan vỡ.
Cú sút của Mbemba đi vào lưới, vượt qua bàn tay bất lực của thủ môn Stanley Nwabali, chính thức chấm dứt hy vọng dự World Cup 2026 của Nigeria.
Trên sân, nỗi thất vọng hiện rõ trên từng gương mặt. Alex Iwobi ôm đầu gục xuống, Victor Osimhen đứng bất động, còn đội trưởng William Troost-Ekong vừa đi vào đường hầm vừa rơi nước mắt.
Ngoài đường biên, HLV Eric Chelle phải được giữ lại khi ông lao về phía ban huấn luyện Cộng hòa Dân chủ Congo trong cơn tức giận.
Đó là cái kết hỗn loạn cho một chiến dịch vốn đã đầy rắc rối và bi kịch ngay từ đầu. Lần đầu tiên kể từ năm 1990, Nigeria lỡ hẹn hai kỳ World Cup liên tiếp, một thảm họa với quốc gia luôn tự hào vì sở hữu nhiều ngôi sao tấn công hàng đầu thế giới.
Những lời hứa bị lãng quên và cuộc nổi loạn tại khách sạn Rive
Thất bại trên sân cỏ thực ra chỉ là hệ quả của một quá trình quản lý tệ hại kéo dài suốt nhiều tháng. Mọi chuyện bắt đầu từ những lời hứa nghe rất hoành tráng nhưng lại rỗng tuếch.
Sau khi thua ở trận chung kết AFCON 2024, các tuyển thủ Nigeria được Tổng thống Bola Tinubu trao huân chương và hứa tặng mỗi người một căn hộ cùng một mảnh đất tại thủ đô Abuja, nhưng nhiều tháng trôi qua, tất cả vẫn chỉ dừng lại trên giấy.
Việc giải tán Bộ Thể thao và thay bằng Ủy ban Thể thao Quốc gia khiến mọi giấy tờ, thủ tục bị ách tắc. Mọi thứ chậm lại, rối hơn, và theo thời gian, niềm tin của các cầu thủ cũng dần mất đi.
Sự thất vọng đã bùng nổ thành một cuộc khủng hoảng thực sự ngay trước thềm trận bán kết play-off quan trọng với Gabon. Tại tầng 4 của khách sạn Rive ở Rabat, nơi lẽ ra phải diễn ra các cuộc họp chiến thuật, lại trở thành chiến trường của những cuộc đàm phán căng thẳng về tiền bạc.
Đội tuyển Nigeria đã quyết định tẩy chay tập luyện suốt 48 giờ trước trận đấu vì Liên đoàn Bóng đá Nigeria (NFF) nợ các khoản tiền thưởng từ những trận đấu trước.
Các cầu thủ cố thủ trong khách sạn, từ chối bước lên xe buýt đến sân tập, đẩy Liên đoàn vào thế chân tường. Đội trưởng Troost-Ekong khẳng định rằng họ không đòi hỏi thêm bất cứ điều gì ngoài sự tôn trọng và những gì họ xứng đáng được nhận.
Cuộc đình công chỉ kết thúc khi Chủ tịch NFF phải bay gấp sang Maroc để giải quyết với một khoản thanh toán được thực hiện vào phút chót. Dù Nigeria sau đó đã đánh bại Gabon 4-1, nhưng sự chuẩn bị về mặt tinh thần và thể chất cho trận chung kết đã bị tổn hại nghiêm trọng.
Băng ghế huấn luyện: Một vở bi hài kịch
Sự bất ổn của Nigeria còn thể hiện rõ nét qua sự hỗn loạn trên băng ghế chỉ đạo, khi họ trải qua tới ba đời HLV trưởng chỉ trong một chiến dịch vòng loại.
Sau khi Jose Peseiro rời ghế HLV, huyền thoại Finidi George được chọn kế nhiệm, nhưng triều đại của ông rất ngắn ngủi và kết thúc trong sóng gió.
George từ chức sau khi Liên đoàn âm thầm tìm người thay thế ông, và sau một cuộc xung đột công khai với ngôi sao số một Victor Osimhen. Tiền đạo của Napoli đã livestream trên mạng xã hội, công khai chỉ trích HLV vì cho rằng mình bị nghi ngờ “giả chấn thương”, khiến hình ảnh kỷ luật nội bộ của đội tuyển trở nên vô cùng xấu xí.
Đỉnh điểm của sự rối rắm là câu chuyện bổ nhiệm HLV người Đức Bruno Labbadia. Ông được NFF công bố là HLV trưởng mới, nhưng còn chưa kịp cầm quân buổi tập nào thì mọi thứ đã đổ vỡ vì vướng mắc về thuế. NFF từ chối chi trả các khoản thuế tại Đức cho Labbadia, khiến thỏa thuận bị hủy vào phút chót.
Cuối cùng, Eric Chelle được chọn vào tháng 1 như một phương án chữa cháy. Ông giúp đội tuyển bớt hỗn loạn hơn, nhưng lại mắc sai lầm chiến thuật nghiêm trọng trong trận play-off với Congo: rút những cầu thủ tấn công nguy hiểm nhất như Lookman và Iwobi quá sớm, khiến Nigeria gần như không còn sức uy hiếp trong hiệp phụ.
Bóng ma tại sân bay Libya và lời cáo buộc về tà thuật
Chiến dịch của Nigeria còn bị ám ảnh bởi một sự cố kinh hoàng ngoài sân cỏ vào tháng 10 năm 2024. Khi bay đến Libya để thi đấu vòng loại, máy bay của đội tuyển Nigeria đã bị chuyển hướng đột ngột đến một sân bay bỏ hoang ở Al Abraq.
Tại đó, các ngôi sao triệu phú của Ngoại hạng Anh và Serie A bị nhốt trong nhà ga suốt 12 giờ đồng hồ mà không có thức ăn, nước uống hay sóng điện thoại để liên lạc với gia đình. Sự cố này không chỉ làm kiệt quệ thể lực mà còn gây ra những tổn thương tâm lý sâu sắc, khiến đội trưởng Troost-Ekong phải tuyên bố đội sẽ không thi đấu và bay về nước.
Dù sau đó Nigeria được xử thắng, nhưng cảm giác bị bỏ rơi và thiếu an toàn đã ám ảnh các cầu thủ. Sự căng thẳng và tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm sau thất bại trong loạt luân lưu trước CHDC Congo. Thay vì nhìn nhận lại những sai lầm của mình, HLV Eric Chelle đã tung ra một cáo buộc kỳ lạ rằng đối thủ đã sử dụng tà thuật để chiến thắng.
Ông cho rằng các cầu thủ Congo đã lén lút thực hiện các nghi thức mờ ám và phun nước lạ lên sân. Lời buộc tội thiếu căn cứ này giống như một nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng để che đậy cho sự sụp đổ của cả một hệ thống, từ quản lý vĩ mô cho đến chiến thuật trên sân cỏ.
Kết cục là một thế hệ vàng của bóng đá Nigeria, với những cái tên lừng lẫy như Victor Osimhen, Ademola Lookman hay Victor Boniface, đang đứng trước nguy cơ không bao giờ được hít thở bầu không khí World Cup khi họ đang ở đỉnh cao phong độ.
Khi World Cup 2030 diễn ra, phần lớn trong số họ sẽ bước sang tuổi 30 hoặc đã qua thời kỳ đỉnh cao. Giấc mơ của họ không chết vì thiếu tài năng, mà chết vì sự hỗn loạn, những lời hứa suông và sự thiếu chuyên nghiệp của cả một nền bóng đá.













