![]() |
Hưng phấn và sức mạnh
Hãy thử so sánh lúc Leicester bị MU dẫn hai bàn với lúc MU bị dẫn lại một bàn, khi quân số vẫn ngang nhau. Đáng ra, một đội chiếu dưới, đã bị dội đến ba gáo nước lạnh trên sân nhà, chứng kiến hàng công đẳng cấp của đối phương liên tục phô trương trình độ, phải có gì đó chùn chân, xuống tinh thần, trở nên cam chịu và bị động. Nhưng không, người ta thấy Leicester chơi bóng hừng hực như thể họ biết chắc mình vẫn có thể thắng, giữ được sự chính xác, quyết liệt, tỉnh táo trong từng pha bóng. Còn MU thì sao, chưa cần bị dẫn, chỉ khi bị gỡ lại 2-3 họ đã tụt mất nhuệ khí rồi, và khi tỷ số là 3 đều, đội bóng bị chông chênh, có thể thua bất cứ lúc nào lại chính là MU. Một câu lạc bộ lớn không được phép như thế, đặc biệt là ở Ngoại hạng Anh.
Thường thì dưới sự cổ vũ của khán giả nhà, các đội bóng Anh luôn vào sân với nhiệt huyết rất lớn, không có chuyện dễ dàng chịu thua. Nhưng đây chưa phải điểm mấu chốt, mà mấu chốt nằm ở “tinh thần Hiệp sĩ” đến từ các đội hạng trung và dưới trung. Trong tâm tưởng của họ, từ huấn luyện viên đến cầu thủ, đối đầu với các đại gia, ông lớn chưa từng là điều đáng khiếp sợ, họ vẫn có mục tiêu kiếm điểm, có đối sách để thắng, dám nghĩ về chiến thắng. Họ tin tưởng sự hợp lý, quả cảm, tập trung sẽ đem lại cơ hội hạ bệ những đội được đánh giá cao hơn, không có gì phải tự ti, sợ sệt cả. Kỹ thuật cơ bản của cầu thủ ở đây rất chắc, họ luôn có những bài tấn công, phản công ở tốc độ cao, có các cá nhân sẵn sàng gây đột biến, có nền tảng thể lực sung mãn để lao vào mọi điểm nóng suốt 90 phút nếu muốn. Chẳng thế mà người ta vẫn coi Premier League là giải VĐQG khắc nghiệt nhất, các đội bóng lớn phải tốn sức nhất, vất vả nhất.
Không cần phải là ngôi sao, một tiền đạo bình thường vẫn có thể chạy băng băng, hất tung mọi vật cản, một tiền vệ vô danh vẫn có thể trình diễn những pha đi bóng lắt léo, thần tốc, họ có những tình huống phối hợp mẫu mực như trong sách, và những cú dứt điểm chuẩn chỉnh như trên sân tập. Họ mặc kệ những hào nhoáng, không cần biết phải đua tốc độ hoặc tranh bóng với ai, chỉ chơi thứ bóng đá rực lửa, thuần thục của mình mà thôi. Chỉ cần đôi chút chủ quan, một giây lơ là, những MU, Man City, Liverpool… đều sẽ bị trừng phạt, và khi bị rồi thì thường phải chịu bất lợi với sự bí bách và ức chế, khi đối thủ rất lì lợm, khôn ngoan, và rắn chắc.
Ngay cả có nhiều sao đến đâu, lấn lướt đến đâu, đã chơi ở Ngoại hạng Anh, một câu lạc bộ luôn cần sự cẩn trọng, tiết chế. Nếu chỉ xông lên như một kẻ mạnh mà không đề phòng sức phản kích của “kẻ yếu”, hiểm họa rất khôn lường. Chừng nào ý chí của “kẻ yếu” còn chưa sụp đổ, chừng nào họ vẫn lên bóng với sự tự tin cao, vẫn cháy hết mình, thì không ai coi thường họ được. Về kinh nghiệm này, Mourrinho là người nắm rõ. Hãy nhìn cách Chelsea khuất phục Everton, họ đã phải cực kỳ chú tâm, tận dụng từng khoảnh khắc, dập tắt từng ngọn lửa một của đối phương, phải bung sức đến giây cuối cùng, chơi đầy cảnh giác, lấy sức đấu sức, thêm chút lạnh lùng, tàn bạo. Đây là những gì MU thiếu trước Leicester.
Van Gaal phải thay đổi trước
Đúng ra MU đã có thể tiếp tục có niềm vui lớn, sau khi đại thắng QPR vòng trước. cách các cầu thủ tấn công của Quỷ đỏ kết hợp, phô diễn là khá bắt mắt, tạo ra sự hài lòng. Họ đá thanh thoát hơn, sáng ý hơn, ra chân cũng ngẫu hứng, đa dạng hơn. Hơi đáng tiếc cho Falcao khi suýt nữa anh đã có bàn thắng đầu tiên đẹp chẳng kém bàn của Di Maria nếu không bị xà ngang từ chối. Mọi thứ rất trôi chảy cho MU, họ tưởng như còn thắng được đậm hơn nữa, nhưng bước ngoặt đến từ quả penalty oan uổng đã chặn đứng tất cả.
Không phủ nhận Mark Clattenburg có vài quyết định gây hại cho MU, nhưng Van Gaal cần tự trách khi đội bóng của ông để tuột lợi thế và rệu rã quá nhanh khi bị gỡ bàn. MU quả nhiên thiếu chất ở hàng phòng ngự hơn so với hàng công, nhưng những nhân tố hiện nay cũng khó coi là dở, chí ít vẫn hơn Leicester, chắc chắn. Sai sót nằm ở ý thức chơi, cách tiếp cận những thời điểm khác nhau của trận đấu, và cả sự thiếu am hiểu Premier League nữa. Là một đội bóng lớn, nhưng MU vẫn thường xuyên bị vượt mặt, uy hiếp khi đối thủ có những nỗ lực mạnh mẽ, họ lộ nhiều khoảng trống để bị đột phá, khai thác, lơ mơ khoản kèm người trong vòng cấm khi bóng được nhồi vào. MU có cố gắng, tuyến trên cũng nhiều lần về hỗ trợ tuyến dưới, nhưng đa phần họ vì say mê dồn ép, khao khát chiến thắng mà sơ hở, mong manh đến khó chấp nhận. Phải tỉnh hơn, lạnh hơn, và cứng hơn.
Đương nhiên các fan MU vẫn phải quen với sự tiến bộ từ từ. Vẫn có điểm sáng khi già nửa đầu tiên, Quỷ đỏ đá tấn công quyến rũ, hấp dẫn, hiệu quả, điều lâu rồi không thấy. về hàng công, cũng không khó nhận ra van Persie đã “xuống” như thế nào, dù anh đã có một bàn thắng. Tiền đạo người Hà Lan xử lý chậm, xoay xở khó nhọc hơn nhiều. Januzaj được tung vào sân cũng gây thất vọng, anh sẽ chẳng có nhiều cơ hội đá chính, nhưng lại đang có dấu hiệu “mất chất”, thui chột trong áp lực của môi trường đỉnh cao, mặc soa số 11 nhưng anh làm người ta quên luôn con số ấy.
Rafael e là sẽ mãi không trưởng thành thực sự, sự xốc nổi, thiếu tinh quái vẫn hay đưa anh vào thế dở. Nhưng Blackett lại là cái tên mà fan MU nên vui, dẫu bị đuổi vì thẻ đỏ, một trung vệ 20 tuổi chơi như thế là khá ổn, chững chạc và giàu sức sống. Nhìn chung, Van Gaal vẫn đang sở hữu đội hình MU gần như tốt nhất trong khoảng 3, 4 năm trở lại đây. Mỗi trận tiếp theo sẽ là mỗi lần người ta hy vọng ông nắm bắt Premier League chắc hơn, Quỷ đỏ sẽ vào guồng hơn, biết cách kiếm điểm hơn nữa. các cầu thủ sẽ phải quên thất bại đi để chứng tỏ mình trong các trận kế tiếp. Sau khủng hoảng, sau chuyển giao triều đại, để ổn định lại trên đỉnh cao là một chặng đường không thể ngắn.