Manchester City khép lại tuần thi đấu trước kỳ nghỉ quốc tế bằng chiến thắng 3-0 trước đương kim vô địch Liverpool. Erling Haaland, Nico Gonzalez và Jeremy Doku lần lượt ghi bàn, giúp đội bóng của Pep Guardiola rút ngắn khoảng cách với Arsenal xuống còn 4 điểm. Nhưng hơn cả một chiến thắng, màn trình diễn ấy khơi gợi lại cảm giác vốn đã vắng bóng ở Ngoại hạng Anh suốt đầu mùa – thứ bóng đá tấn công đẹp mắt, đầy kỹ thuật và tính tổ chức cao.
Trong bối cảnh mùa giải 2025-2026 bị chỉ trích vì chất lượng chuyên môn đi xuống, với quá nhiều pha ném biên dài, bóng bổng và pressing máy móc, trận đấu trên sân Etihad là luồng gió mới.
Cả hai đội đều chọn cách tiếp cận chủ động, đặt bóng trên mặt đất, ưu tiên phối hợp nhỏ thay vì những pha tranh chấp thể lực thuần túy. City tạo ra thế trận mềm mại mà hiệu quả, khi các cầu thủ liên tục di chuyển giữa các tuyến, mở ra khoảng trống cho nhau.
Những mũi tấn công như Jeremy Doku hay Rayan Cherki được phép tự do bó vào trong, tạo điều kiện cho các tiền vệ như Matheus Nunes hay Bernardo Silva dâng cao. Liverpool, dù có hàng tiền vệ giàu sức mạnh với ba cầu thủ thiên về thu hồi bóng, lại gặp nhiều khó khăn trong việc bắt nhịp. Họ bị cuốn vào nhịp độ mà City chủ động áp đặt, và chính điều đó dẫn tới bàn thua mở tỷ số.
Phút 27, sau chuỗi 20 đường chuyền liên tục kéo dài toàn mặt sân, tất cả 10 cầu thủ, ngoài thủ môn của Man City, đều đã chạm bóng trước khi Matheus Nunes tạt từ cánh phải. Đó là pha bóng hội tụ đầy đủ triết lý của Guardiola: kiên nhẫn, kiểm soát và chờ đúng khoảnh khắc để tung nhát dao cuối cùng. Konate, trong nỗ lực phòng ngự, chỉ kịp chạm nhẹ vào bóng, khiến đường tạt khẽ đổi hướng và Haaland đã có mặt đúng thời điểm để bật cao đánh đầu tung lưới.
Bàn thắng vừa mang tính tập thể, vừa thể hiện phẩm chất cá nhân của chân sút người Na Uy – người đã có 14 bàn chỉ sau 11 trận Ngoại hạng Anh, cân bằng kỷ lục của chính anh ở mùa 2022-2023. Đó không chỉ là một pha lập công, mà là minh chứng cho khả năng vận hành hoàn hảo của cỗ máy mang tên Manchester City.
Bàn thắng ấy cũng là điểm nhấn giúp khán giả nhớ rằng, giữa thời đại bóng đá thực dụng, thứ bóng đá giải trí vẫn tồn tại – và vẫn có thể chiến thắng. City đã trình diễn lối chơi vừa có cấu trúc, vừa đầy cảm xúc.
Họ tạo ra sức ép liên tục nhưng không vội vã, tấn công với tính toán song vẫn phóng khoáng trong cách triển khai. So với nhiều trận đấu khác của Ngoại hạng Anh mùa này, trận cầu tại Etihad là sự đối lập rõ rệt – nơi bóng lăn mượt mà, nơi khán giả được chứng kiến những pha chạm bóng đẳng cấp và tính sáng tạo đúng nghĩa.
Khi Pep Guardiola nói sau trận rằng “mùa giải còn dài, và đội nào không bỏ cuộc sẽ ở lại đường đua”, ông không chỉ nhắc tới cuộc đua vô địch, mà còn gửi gắm niềm tin vào thứ bóng đá mà ông đang bảo vệ – thứ bóng đá của sự kiên nhẫn, kỹ thuật và niềm vui.












