
Trận thua bạc nhược 0-3 trước Manchester City không chỉ là một thất bại trong trận derby, nó là sự phơi bày tàn nhẫn cho một thực tại rằng Manchester United đang mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn của sai lầm, sự bảo thủ và những vấn đề mang tính hệ thống.
Tình thế của "Quỷ đỏ" bây giờ trở nên vô cùng khó khăn, bởi vấn đề của họ không đơn giản nằm ở chiến thuật hay một vài cá nhân sa sút, mà là sự tổng hòa của nhiều yếu tố đang đẩy con tàu Old Trafford chìm dần.
Điểm cốt lõi và dễ thấy nhất, theo phân tích của cựu danh thủ Danny Murphy, không phải nằm ở hệ thống 3-4-2-1 mà HLV Ruben Amorim áp dụng, mà là ở chính con người ông sử dụng.
Thất bại này phơi bày một cách đau đớn tình trạng "cọc vuông trong lỗ tròn", nơi những cầu thủ đẳng cấp bị đặt sai vị trí và trở thành tử huyệt. Bruno Fernandes là ví dụ điển hình nhất.
Một trong những "số 10" hay nhất thế giới bị kéo về đá tiền vệ trung tâm, một vai trò đòi hỏi bản năng phòng ngự mà anh hoàn toàn không có. Bàn thua đầu tiên đến từ chính sai lầm của Bruno khi "bỏ quên" Phil Foden, một lỗi lặp lại cho thấy anh không quen với việc quán xuyến không gian sau lưng.
Tương tự, Luke Shaw, một hậu vệ trái năng động, cũng bị "nhét" vào vị trí trung vệ và tỏ ra lúng túng. Khi những cầu thủ trụ cột không thoải mái và liên tục mắc lỗi, mọi cải thiện về mặt cấu trúc đội hình đều trở nên vô nghĩa.
Từ những sai lầm cá nhân đó, một hàng phòng ngự "hỗn loạn" và "cẩu thả" đã được hình thành. Các bàn thua của Man United không phải là kết quả của những pha phối hợp đỉnh cao từ đối thủ, mà là một chuỗi hiệu ứng domino của những sai lầm sơ đẳng.
Bàn thắng thứ hai của Man City là minh chứng rõ ràng: Ugarte bỏ vị trí, Yoro bị qua mặt dễ dàng, và Shaw không đủ sức cản phá Haaland. Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn khi ở trong khung gỗ, thủ thành Altay Bayindir tiếp tục thể hiện một phong độ thiếu ổn định, phản ứng chậm chạp và không mang lại sự tin cậy.
Sự tương phản giữa anh và một Gianluigi Donnarumma chắc chắn bên kia chiến tuyến càng làm nổi bật khoảng cách mênh mông giữa hai đội bóng cùng thành phố.

Ở tâm bão của cuộc khủng hoảng này là HLV Ruben Amorim.
Ông không chỉ bị chỉ trích vì những quyết định nhân sự khó hiểu mà còn vì sự bảo thủ đến cùng. Phát biểu đầy thách thức sau trận đấu, rằng ông "đau khổ hơn cả người hâm mộ" và "nếu muốn thay đổi, hãy thay đổi con người", cho thấy một chiến lược gia không sẵn sàng linh hoạt hay thừa nhận sai lầm.
Sự cứng nhắc này còn thể hiện qua các quyết định thay người khó hiểu, khi ông tung một trung vệ vào sân lúc đội nhà đang bị dẫn 0-2. Với chỉ 2 chiến thắng trong 13 trận gần nhất, chiếc ghế của Amorim đang lung lay dữ dội và câu hỏi về tương lai của ông không còn là "nếu", mà là "khi nào".
Tuy nhiên, sa thải Amorim có thể cũng không giải quyết được gốc rễ vấn đề. Cuộc khủng hoảng của Man United sâu sắc hơn thế, nó nằm ở khâu xây dựng đội hình và định hướng chiến lược.
Việc ban lãnh đạo chi ra gần 200 triệu bảng để mang về ba cầu thủ tấn công trong mùa hè nhưng lại hoàn toàn bỏ bê khu vực giữa sân, điểm yếu chí tử của đội trong nhiều mùa giải, là một sai lầm nghiêm trọng. Sự mất cân bằng này khiến hàng tiền vệ liên tục bị vỡ vụn, đặt gánh nặng khổng lồ lên một hàng phòng ngự vốn đã mong manh.
Quá trình tái thiết dưới thời Amorim rõ ràng đã thất bại, và đội bóng hiện tại không hề mạnh hơn so với mùa giải trước. Họ vẫn đang phải trả giá cho cả một thập kỷ xây dựng đội hình yếu kém, và con đường trở lại đỉnh cao dường như còn xa hơn bao giờ hết.