
Các nền bóng đá hàng đầu Đông Nam Á đang rơi vào một vòng luẩn quẩn khi tìm kiếm HLV trưởng, nơi mà kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều.
Vụ việc Liên đoàn Bóng đá Thái Lan (FAT) quyết định sa thải HLV Masatada Ishii, dù có phần phũ phàng, lại không phải điều bất ngờ mà là triệu chứng của một "căn bệnh" trầm kha. Đây là lần thứ hai trong sáu năm người Thái thất bại với một HLV Nhật Bản, sau trường hợp của Akira Nishino, và cũng từng "tởn tới già" với "phù thủy" Milovan Rajevac.
Vết xe đổ này không chỉ của riêng người Thái. Bóng đá Việt Nam từng mơ mộng vươn tầm thế giới với HLV Philippe Troussier sau thời kỳ thành công của ông Park Hang Seo, nhưng kết cục lại không như mong đợi.
Tương tự, Indonesia cũng nếm trái đắng với "bom tấn" Patrick Kluivert sau khi sa thải ông Shin Tae Yong. Việc quá kỳ vọng vào một cá nhân, một "kiến trúc sư" có thể thay đổi vận mệnh đội tuyển chỉ trong khoảng 50-60 ngày làm việc mỗi năm dường như là một ảo tưởng.
Trái ngược với con đường này, thành công của Jordan và Uzbekistan ở vòng loại World Cup 2026 lại đến từ những HLV kém tên tuổi, cho thấy sức mạnh của một hệ thống vận hành tốt quan trọng hơn danh tiếng của một HLV. Nhật Bản chính là minh chứng rõ nhất cho việc thoát khỏi sự phụ thuộc vào các HLV ngoại nổi tiếng.
Kể từ năm 2018, họ đã tin dùng HLV bản địa và vẫn duy trì được vị thế hàng đầu châu lục. Điều này cho thấy, thay vì mải mê đi tìm một "thuyền trưởng" nổi tiếng, các quốc gia Đông Nam Á có lẽ cần tập trung hơn vào việc xây dựng một nền móng bóng đá vững chắc từ bên trong.