Huyền thoại
Sẽ là vô nghĩa nếu từ “huyền thoại” chỉ đơn thuần được dùng để ca ngợi một cầu thủ đá thật nhiều năm ở một nơi nào đó. Paolo Maldini vĩ đại vì 902 trận ông đá cho AC Milan, nhưng nếu không có một đẳng cấp đặc biệt, một tầm vóc thủ lĩnh và là biểu tượng cả về chuyên môn lẫn tinh thần, không có sự bền bỉ và tình yêu mãnh liệt với bóng đá, sẽ không cầu thủ nào có thể làm được, dù là một phần con số ấy ở môi trường đỉnh cao. Chỉ 11 năm, nhưng Dennis Bergkamp cũng đã biến mình thành huyền thoại ở Arsenal cùng người đồng đội Thierry Henry, bởi tất cả những gì họ đã làm, đã cống hiến cho bóng đá chứ không phải vì số năm họ khoác chiếc áo trên người. Giggs của M.U cũng vậy.
![]() |
Những đốm tóc bạc ghi dấu một đời cống hiến của Giggs cho M.U. Ảnh: Internet. |
Sẽ là nâng dung lượng bài viết một cách “hợp pháp” nếu chúng ta kể ra ở đây tất cả những danh hiệu cá nhân lẫn tập thể mà Giggs đã có với chiếc áo số 11 của anh, nhưng cũng sẽ là thách thức lòng kiên nhẫn người đọc bởi sự liệt kê… vô tận ấy. Nổi bật hơn cả, đó là kỷ lục gần như không thể bị phá - 900 trận cho Quỷ đỏ trên mọi mặt trận, là thành tích không ai còn cơ hội làm được - ghi bàn trong tất cả các mùa giải Premier League từ lúc giải đấu khai sinh, anh cũng là người cuối cùng còn thi đấu trong “Football League 100 Legends” (100 huyền thoại các giải VĐQG), và con số 12 lần vô địch Premier League của Giggs sẽ mãi là ước mơ của nhiều thế hệ cầu thủ. Người ta còn nhớ đến anh bởi bàn thắng đẹp nhất lịch sử cúp FA vào lưới Arsenal, bởi những pha đi bóng vặn sườn đối phương như lướt gió, bởi những đóng góp khó tin ở tuổi xế chiều khi đã gần chạm “đầu 4”, và người ta cũng nhớ rằng, chàng nghệ sĩ tài hoa ấy chưa một lần phải nhận thẻ đỏ trong suốt sự nghiệp kéo dài 22 năm.
Cái chân trái ma thuật của Giggs là một tài sản vô giá mà M.U may mắn được sở hữu, nó đã cùng anh đi qua hơn hai chục năm chinh chiến, nếm đủ mọi đắng cay, vui buồn của đời cầu thủ, tạo nên vô số những chiến công hiển hách. Số đông các Manucians đến với M.U khi anh đang trên đỉnh cao sự nghiệp, không ai đếm xuể những gì Giggs đã trải qua, chỉ biết rằng nhắc đến M.U là có Giggs, cũng như có Sir Alex Ferguson. Có lẽ, anh chỉ còn thiếu một chữ “Sir” để đánh dấu tầm ảnh hưởng lớn lao của mình lên lịch sử câu lạc bộ và muôn trùng các lớp trẻ về sau, danh hiệu ấy rất có thể chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lời chào đẹp nhất
Giggs không “dai sức” bằng người đồng đội ruột Scholes, anh không phải cầu thủ của sức mạnh, và tốc độ giảm đi theo năm tháng đã ảnh hưởng đến vị trí bên cánh mà anh quen thuộc. Tuy nhiên, kinh nghiệm thi đấu đỉnh cao, cũng như vai trò “giữ dòng máu đỏ” khiến Sir Alex vẫn muốn có anh bên cạnh các thành viên mới. Vụ bê bối tình ái không làm giảm đi chút điềm tĩnh nào của Giggs khi ra sân, và nó cũng không đủ để làm nhạt đi uy tín, tầm vóc đặc biệt của anh trong bóng đá.
Lúc này, “chiếc áo số 11 của một huyền thoại” chắc chắn sẽ là tảng đá nghìn cân đè lên vai bất cứ người tiếp nhiệm nào trong tương lai không xa. Giggs đã có đủ tất cả cho một đời chơi bóng, anh cũng đã hết mình với một đội tuyển xứ Wales chẳng bao giờ có cơ hội bước chân ra các sân chơi thế giới, sức lực anh đã dành tặng cả cho M.U, cho những chiếc cúp, và “số 11” đã đi tới điểm cuối trên hành trình vĩ đại. M.U đang trẻ hóa mạnh mẽ, bộ khung mới đang được Sir Alex tích cực dựng xây, và sự già đi của Giggs khiến anh không còn theo kịp các trận cầu quan trọng. Dừng chân tại đây có thể là một kết thúc đẹp, nhất là nếu như khát khao chinh phục của Giggs được thỏa mãn lần cuối trong mùa giải này, khi các cơ hội của M.U vẫn còn nguyên trước mắt. Với một huyền thoại thì không bao giờ có một sự chia tay mãi mãi. Chắc hẳn, với tình yêu dành cho M.U, anh sẽ có thể trở thành một huấn luyện viên đội trẻ, một người trợ lý, hoặc thậm chí là sẽ ngồi vào chiếc ghế của Sir Alex vào một ngày nào đó, ai biết được.
Vắng Giggs, số 11 có lẽ sẽ bị bỏ quên như cái cách Ashley Young kế thừa số 18 của Paul Scholes, như cách Valencia nhận về mình áo số 7, nhưng bóng đá là thế, sau lưng một huyền thoại luôn là một khoảng trống khổng lồ mà người ta cần rất nhiều thời gian để khỏa lấp. Cảm ơn anh vì tất cả, dù trong hoàn cảnh nào anh cũng đã sống và thi đấu hết mình như một “Quỷ đỏ” từ lúc mới sinh ra. Và cho đến mãi sau, cả khi không ai còn thấy anh xuất hiện ở bất cứ đâu, khi những gì thuộc về hôm nay đều hóa thành phim tài liệu, thì trong lịch sử hào hùng của một M.U rực đỏ, vẫn sẽ luôn tồn tại một Ryan Giggs nhẹ nhàng lướt gió với số 11 trên lưng.