Tuần lễ nhập học tại Đại học Oxford. Một chàng sinh viên luật 19 tuổi có thể kể cho bạn nghe những câu chuyện đáng kinh ngạc. Anh ta có thể kể về việc được cựu danh thủ Yaya Toure huấn luyện ở học viện Tottenham, về việc tập luyện cùng đội một của Spurs khi còn là một cậu học sinh cấp 3
Hay gần đây hơn, là trải nghiệm trong các buổi tập của Pep Guardiola, cố gắng cướp bóng từ Kevin De Bruyne. Điều đáng nói là, tất cả những câu chuyện đó đều là sự thật. Tên anh ấy là Han Willhoft-King.
Han Willhoft-King là một tài năng nổi bật. Anh chơi ở vị trí tiền vệ phòng ngự và được đánh giá rất cao, từng góp mặt trong đội U21 của Manchester City. Không chỉ giỏi bóng đá, anh còn xuất sắc trong học tập, đạt điểm cao ở ba môn A-level gồm Toán, Kinh tế và Lịch sử.
Cuối cùng, anh đã phải đưa ra một lựa chọn mà rất ít người ở vị trí của anh phải đối mặt: con đường bóng đá chuyên nghiệp đầy hứa hẹn, hay con đường học vấn ưu tú tại một trong những trường đại học danh giá nhất thế giới. Cuối cùng, Willhoft-King đã chọn Oxford.
Trong một cuộc phỏng vấn, Willhoft-King đã chia sẻ về quyết định đầy khó khăn của mình, những chấn thương, và một cảm giác dai dẳng về việc "thiếu kích thích" trong thế giới bóng đá chuyên nghiệp.
Lời giải thích cho một quyết định không tưởng
"Tôi không biết nhiều người, khi đã lên đến đội U21 của Man City, lại quyết định từ bỏ vào thời điểm đó," Willhoft-King thừa nhận. "Bởi vì khi bạn đã ở đó, mục tiêu của bạn là được ra sân cho đội một."
Khi thông tin về thành tích bóng đá trong quá khứ của anh lan truyền trong trường, anh nói rằng mình đã được hỏi câu hỏi "Tại sao?" bởi khoảng 90 người chỉ trong vài ngày.
Câu trả lời hiển nhiên nhất đối với cựu tài năng của Man City là chấn thương. Willhoft-King đã bay cao ở đội U16 Spurs, được gọi vào U16 Anh và thậm chí được HLV Antonio Conte đôn lên tập luyện cùng đội một. Nhưng một loạt các chấn thương nặng ở mắt cá chân và các vấn đề khác đã ập đến, khiến anh phải ngồi ngoài trong phần lớn hai năm học cuối cấp (với tư cách là một học viên). Anh mô tả đó là một giai đoạn tồi tệ đối với mình.
Sau đó, khi chuyển đến Man City, Willhoft-King lại dính chấn thương và phải nghỉ thi đấu từ tháng 9 đến tận đầu năm mới. Khi anh bình phục, đội U21 đã ổn định, và cầu thủ sinh năm 2006 không thể chen chân vào đội hình. Những chấn thương đó là một cú đánh mạnh vào tinh thần, và là một lời cảnh tỉnh phũ phàng về sự mong manh của sự nghiệp cầu thủ. Chúng là chất xúc tác buộc anh phải suy nghĩ nghiêm túc về các lựa chọn khác.
Nhưng chấn thương chỉ là một phần của câu chuyện. Lý do thực sự sâu xa hơn nhiều.
"Tôi luôn cảm thấy thiếu kích thích trong bóng đá"
"Chấn thương là câu trả lời dễ dàng," anh nói. Lý do thực sự là một sự giằng xé nội tâm đã tồn tại từ lâu. Willhoft-King luôn cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ từ học thuật. Cha anh là một cựu giảng viên triết học, mẹ anh là một kiến trúc sư. Vì vậy không khó hiểu khi Willhoft-King luôn xuất sắc trong học tập, tự mình ôn luyện để đạt được 3 điểm A/A* dù lịch tập luyện dày đặc.
Anh mô tả một thực tế phũ phàng của cuộc sống cầu thủ trẻ, một cuộc sống mà nhiều người mơ ước, nhưng anh lại thấy nó nhàm chán. "Tôi thường xuyên cảm thấy buồn chán," anh nói. "Bạn tập luyện, bạn về nhà vào buổi chiều, và bạn không thực sự làm gì cả. Bạn lãng phí hàng giờ mỗi ngày."
“Tôi luôn cảm thấy bóng đá chưa đủ để thỏa mãn mình. Đừng hiểu lầm, tôi vẫn yêu nó, nhưng tôi luôn nghĩ mình có thể làm được nhiều hơn. Còn bây giờ thì hoàn toàn khác… tôi thậm chí không đủ thời gian trong ngày. Tôi đang học, hoặc gặp bạn bè, hoặc chơi cho đội một của trường đại học, rồi còn thi đấu cho đội của trường nội trú nữa.”
“Tôi cảm thấy mình cần một điều gì đó mới, và Oxford khiến tôi thật sự hứng thú, cả con người ở đây cũng vậy. Có lẽ đó là lý do chính. Tôi cần một thứ gì đó mang tính thử thách… nhất là về mặt trí tuệ, nghe có vẻ hơi tự cao, nhưng đúng là như vậy.”
Cơ hội ở Man City và quyết định quan trọng
Sự giằng xé của Willhoft-King bắt đầu từ giai đoạn đen tối ở Spurs. Anh bắt đầu tìm hiểu về việc đến các trường đại học ở Mỹ, nơi anh có thể vừa học vừa chơi bóng.
Anh đã được đưa vào danh sách "Next Generation 2022" của The Guardian (danh sách 20 tài năng trẻ xuất sắc nhất các CLB Ngoại hạng Anh), và các trường đại học hàng đầu nước Mỹ như UCLA và Harvard đều rất muốn có anh. Với việc các đội bóng ngày nay sẵn sàng tạo điều kiện cho các cầu thủ trẻ, tương lai thi đấu chuyên nghiệp của một tài năng trẻ được đánh giá cao như Willhoft-King dường như là điều sớm muộn.
Cuối cùng, anh đã từ chối lời đề nghị hợp đồng chuyên nghiệp từ Spurs và chấp nhận một suất ở UCLA. Anh thậm chí đã bay sang Mỹ và ký một hợp đồng 6 tháng với FC Cincinnati 2 (đội dự bị) để thi đấu trong thời gian chờ nhập học.
Nhưng ngay lúc đó, Manchester City đã đưa ra một lời đề nghị. Đó là cơ hội để gia nhập học viện tốt nhất thế giới, tập luyện dưới trướng HLV thiên tài Pep Guardiola. "Vào thời điểm đó, kế hoạch của tôi vẫn là trở thành cầu thủ chuyên nghiệp và tôi cảm thấy mình sẽ luôn hối tiếc nếu không gia nhập Man City," anh nói. "Tôi sẽ luôn tự hỏi: 'Điều gì sẽ xảy ra nếu mình nắm lấy cơ hội đó?'"
Anh đã nhận lời City. Nhưng trải nghiệm ở đó, trớ trêu thay, lại chính là điều đã củng cố quyết định từ bỏ sự nghiệp quần đùi áo số của anh. Anh mô tả cảm giác choáng ngợp ban đầu khi tập luyện cùng đội một. “Tottenham là đội bóng tốt, nhưng Man City thì ở đẳng cấp khác,” Willhoft-King nói. “De Bruyne, Haaland… đó là những cầu thủ hay nhất thế giới. Nhưng rồi bạn cũng nhận ra họ vẫn là những con người bình thường. Họ trêu đùa nhau, rồi cũng trách nhau khi mắc lỗi.
"Còn khi nhìn Pep… ông ấy thật sự cực kỳ giàu năng lượng. Cách ông ấy liên tục ra hiệu bằng tay, cách ông ấy chỉ đạo… tất cả đều rất sống động. Nhìn tận mắt thực sự khiến tôi rất ấn tượng.”
Sự phấn khích ban đầu khi được lên đội một nhanh chóng qua đi. Các cầu thủ U21 như anh thường được gọi lên đội một chỉ để phục vụ một mục đích: làm "quân xanh" trong các bài tập pressing.
“Chúng tôi phải chạy theo bóng như những chú chó suốt 30 hay 60 phút,” anh kể. “Cảm giác đó chẳng vui chút nào, nhất là khi bạn cố gắng pressing De Bruyne hay Foden. Bạn gần như không thể chạm vào họ. Vì vậy, cảm giác ‘tôi không muốn làm điều này nữa’ nhanh chóng lớn hơn cả sự choáng ngợp ban đầu.”
Sự vỡ mộng đó kết hợp với chấn thương, đã giúp anh đưa ra quyết định cuối cùng. Anh bí mật nộp đơn vào Oxford, làm bài kiểm tra năng lực luật quốc gia mà không chuẩn bị nhiều, và đã xuất sắc trúng tuyển.
Một canh bạc dài hạn
Quyết định cuối cùng của anh được đưa ra sau khi cân nhắc về tương lai. "Giả sử tôi có một sự nghiệp bóng đá ở League One hay Championship... bạn kiếm được tiền tốt. Nhưng tôi sẽ tận hưởng nó đến mức nào? Trong đầu tôi, tôi không chắc về điều đó."
"Ngoài ra, trong trường hợp tốt nhất, bạn sẽ chơi trong 10, 15 năm và sau đó thì sao? Tôi nghĩ rằng việc học đại học sẽ cung cấp cho tôi một nền tảng để làm điều gì đó ít nhất là lâu hơn 10 đến 15 năm tới. Vì vậy, đó cũng là một quyết định mang tính dài hạn."
Han Willhoft-King không hề hối tiếc. Anh vẫn yêu bóng đá, vẫn đang chơi cho đội tuyển của trường, nhưng giờ đây, anh đã tìm thấy một thử thách mới, một nơi mà anh cảm thấy được kích thích cả về thể chất lẫn trí tuệ. Anh đã từ bỏ một giấc mơ mà hàng triệu người khao khát, để theo đuổi một giấc mơ của riêng mình.
Từ câu chuyện của Han Willhoft-King, có thể thấy rằng cầu thủ trẻ ngày nay không chỉ có một lối đi duy nhất. Họ có nhiều lựa chọn phù hợp hơn với cá nhân mình, lựa chọn một con đường không chỉ dựa vào hào quang sân cỏ, mà dựa vào điều thật sự khiến họ cảm thấy trọn vẹn.














