Khi ông còn dẫn dắt Porto chắc cũng chẳng có ai để ý đến những phát ngôn và lời lẽ của ông ngoài khả năng chuyên môn mà ông đã làm được cho Porto. Nhưng mọi chuyện đã khác sau khi ông giúp Porto vô địch UEFA Champions League và được Roman Abramovic mời sang Anh dẫn dắt CLB Chelsea. Xin trích lại lời phát biểu của ông khi nhậm chức ở Chelsea như thế này: “Đừng cho là tôi kiêu ngạo nhưng với việc giành chức Vô địch châu Âu, tôi nghĩ mình là Người đặc biệt!", qua đó để thấy rằng ông kiêu ngạo làm sao, nhưng có làm sao bởi năng lực chuyên môn và thành tích trên sân cỏ đã cho ông kiêu ngạo mà phát biểu như thế mà.
![]() |
| Jose Mourinho – Tôi là người đặc biệt. Ảnh: Internet. |
Phải công nhận rằng ông quả là người đặc biệt, bởi ngoài năng lực chuyên môn, ông còn biết dùng miệng lưỡi của mình để lăng xê hình ảnh lên trước báo giới. Người ta đã quá quen với những hình ảnh của ông trên mặt báo đấu khẩu với các đồng nghiệp và các cầu thủ mà ông cảm thấy ngứa mắt. Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó, có thể một số lượng fan thích tính cách ngông cuồng của ông, nhưng ông lại là kẻ thù trong mắt giới truyền thông và đại bộ phận HLV nhất là ở Ý, Chelsea ngoài thành công trên sân cỏ nhưng cũng trở thành một trong những CLB bị ghét nhất, Real đang từ một CLB có truyền thống đá đẹp mà chỉ vì muốn dành chiến thắng bằng mọi giá trước Barca mà phải sử dụng lối đá bạo lực phản bóng đá. Nhưng những điều đó có hề gì, miễn là CLB ông dẫn dắt vẫn chiến thắng, vẫn đi đúng hướng là ông lại được quyền cao ngạo ra mặt.
Có lẽ cũng giống như tôi và nhiều fan hâm mộ khác rất thích ông ở khía cạnh công việc và niềm đam mê ông dành cho công tác huấn luyện. Ông không hề muốn nghỉ ngơi trên đỉnh vinh quang, ông muốn chinh phục những thử thách cao hơn ở những độ khó khác hơn, chính vì vậy sau thành công cùng Chelsea, Porto, Inter đã đưa ông đến với Real Madrid, CLB xuất sắc nhất thế kỷ 20, một CLB mà suốt giai đoạn từ 2003-2009 ngoài 2 chức vô địch La Liga giành được từ tay Barca khi đối thủ này tự suy yếu, còn tại đấu trường Châu Âu trong thời gian này thì là “con số 0” tròn trĩnh, đặc biệt Real luôn bị loại ở vòng knock-out. Nhưng khi ông đến thì mọi chuyện đã khác, Real ngoài việc đá tấn công bốc lửa, còn biết chơi chắc chắn thực dụng hơn, đặc biệt đấu trường vòng knock-out UEFA Champions League đã không còn ám ảnh họ nữa. O. Lyon kẻ mà đã luôn thắng họ trong suốt giai đoạn 2003-2009 đã không còn là nỗi khiếp sợ với họ nữa, bởi ngoài trận hòa 1-1 trên sân Lyon tại vòng knock-out năm 2010 thì còn những trận sau đó là màn hủy diệt đối thủ này với tỷ số khó tin và Real đã trở thành CLB quen mặt ở vòng Bán kết UEFA Champions League.
Nhưng còn một việc khó khăn nhất mà ông chủ tịch Florentino Perez và mọi fan Real chờ đợi ở ông là chấm dứt sự thống trị của đế chế Barca với lối đá Tiqui–taca biến ảo. Nhưng chính vì tự tin quá mức mà ông đã cùng Real bị Barca cho nếm trái đắng với “bàn tay nhỏ” khó tin ngay lần đầu tiên giáp mặt. Chính vì nhận “quả đắng” này mà ông đã cho Real thay đổi lối đá khi giáp mặt Barca, một lối đá chặt chém với điển hình là “gã đồ tể” Pepe được đem ra áp dụng khiến cho các cầu thủ Barca chùn chân biến các trận “Siêu kinh điển” biến thành “Siêu kinh hãi” và kết quả là ông đã giành được danh hiệu đầu tiên cùng Real là chiếc cúp Nhà vua năm 2010. Nhưng Barca cũng không phải tay vừa, chiến thuật “lăn ra ăn vạ” khi các cầu thủ Real đưa chân đến được áp dụng trong trận lượt đi UEFA Champions League vòng bán kết và hậu quả khiến Pepe lĩnh thẻ đỏ và Real bị thua 0-2. Sau trận này chẳng những Real không bị thông cảm mà còn bị ném đá tơi bời vì lối đá bạo lực mà họ đem ra áp dụng cho các cầu thủ Barca, Mou đã không chống đỡ nổi với báo giới và đã đoạn tuyệt với giới truyền thông khi chỉ để cho người trợ lý của mình tham gia họp báo…
![]() |
| Và mái tóc đã bạc đi theo năm tháng. Ảnh: Internet. |
Nhưng chính vì những chỉ trích này chắc có lẽ cũng đã khiến cho Mou thay đổi cách suy nghĩ, ông đã dám cho Real đôi công với Barca trong những lần gặp mặt tiếp theo và kết quả là sau này Real đã kiếm được số trận hòa nhiều hơn, số bàn thua ít hơn và đặc biệt họ cũng đã biết đến chiến thắng trước Barca. Hơn trên tất cả là người hâm mộ đã được chứng kiến “những trận cầu Siêu kinh điển” đúng nghĩa của nó với những trận cầu nảy lửa, hấp dẫn và nhiều bàn thắng. Đặc biệt trong 2 trận siêu cúp TBN và trận hòa 2-2 lượt đi La Liga vừa rồi, khi Real không tỏ ra có vẻ gì là sợ Barca, không chùn bước dù bị dẫn trước, thậm chí còn có thời điểm áp đảo Barca là đằng khác. Chúng ta phải cám ơn Mou vì điều này, vì ông đã dám gạt bỏ sự thiếu tự tin, sự cao ngạo của mình, tìm ra điểm yếu của Barca để khai thác và quan trọng là Real đã trở lại đúng bản chất của một đội bóng xuất sắc nhất thế kỉ 20, kẻ đang đi chinh phục chiếc cúp C1 lần thứ 10 trong lịch sử.
Thời gian đang dần trôi, cho dù trên băng ghế huấn luyên Mourinho có lịch lãm trong bộ đồ vest, chất “ngầu” trong bộ áo bành tô thì có một điểm mà ai cũng nhận thấy là số tóc bạc trên đầu ông đã nhiều hơn theo năm tháng, đó là kết quả của những năm tháng ông sống và làm việc trong áp lực ở những CLB hàng đầu. Nhưng có hề chi, ông vẫn hiên ngang đứng đó, vẫn chăm chỉ và nhiệt huyết với công việc trong sự ủng hộ của những người thân xung quanh mình. Giải Ngoại hạng Anh đang vẫy gọi ông trở lại, chiếc ghế mà sir Alex đã ngồi mòn theo năm tháng đang chờ ông tiếp quản và nâng cấp, những trận Siêu kinh điển ngày một nhiều và đang chờ ông thể hiện tài năng nhiều hơn. Vì những gì ông đã làm cho bóng đá nói chung và cho Real hiện giờ nói riêng, xin chân thành cám ơn ông, “người đặc biệt” vĩ đại.
(Bạn đọc: Hải quân)
|
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.
Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.
Trân trọng,
Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam
















