Fernandes được xem là trụ cột khó thay thế của Man Utd.
Sự ngộ nhận về vị thế ngôi sao
Thời gian gần đây, Premier League chứng kiến làn sóng các ngôi sao lên tiếng về cách đối xử của câu lạc bộ chủ quản. Sau Mohamed Salah tại Liverpool, đến lượt Bruno Fernandes trải lòng trên kênh Canal 11 về nỗi thất vọng khi biết Man Utd từng "bật đèn xanh" cho anh ra đi. Tuy nhiên, dường như đội trưởng của Quỷ đỏ đang mắc một sai lầm trong tư duy cốt lõi: Anh tin rằng việc câu lạc bộ muốn bán mình là sự phủ nhận tài năng, thay vì nhìn nhận đó là một bước đi chiến lược cần thiết.
Thực tế, bối cảnh tại Old Trafford cuối mùa giải trước vô cùng ảm đạm. Đội bóng cán đích thứ 15 tại Ngoại hạng Anh – vị trí tồi tệ nhất lịch sử tham dự giải đấu, thất bại ở chung kết Europa League và mất vé dự cúp châu Âu. Trong tình cảnh tài chính khó khăn, việc thanh lý những tài sản có giá trị cao nhất để tái cấu trúc là điều bắt buộc. Với Man Utd, Bruno Fernandes chính là tài sản đó.
100 triệu bảng và cơ hội tái thiết bị bỏ lỡ
Theo các nguồn tin uy tín, Al Hilal từ Saudi Pro League đã đặt lên bàn đàm phán một con số không tưởng: 100 triệu bảng phí chuyển nhượng cùng mức lương 750.000 bảng/tuần cho tiền vệ người Bồ Đào Nha. Giới thượng tầng Man Utd, bao gồm Giám đốc điều hành Omar Berrada và Giám đốc bóng đá Jason Wilcox, đã thực sự cân nhắc lời đề nghị này.
Bruno chia sẻ đầy cay đắng: "Tôi cảm thấy thông điệp là: 'Nếu cậu đi, điều đó cũng chẳng tệ lắm đối với chúng tôi'. Điều đó làm tôi tổn thương". Nhưng nếu nhìn vào bức tranh toàn cảnh, sự "tàn nhẫn" mà Bruno cảm nhận thực chất là tư duy quản trị tỉnh táo mà Man Utd đang thiếu.
Nếu chấp nhận bán Bruno, Man Utd sẽ mất đi nguồn cung cấp bàn thắng và kiến tạo chủ lực (103 bàn, 93 kiến tạo từ năm 2020). Nhưng đổi lại, họ sẽ có ngân sách khổng lồ để giải quyết những lỗ hổng chết người trong đội hình. Số tiền 100 triệu bảng đó hoàn toàn có thể mang về những tiền vệ trung tâm trẻ trung, giàu năng lượng như Carlos Baleba (Brighton), Adam Wharton (Crystal Palace) hay Elliot Anderson (Nottingham Forest).
Tiền vệ người Bồ Đào Nha không phát huy được hiệu quả cao nhất khi phải đá lùi sâu.
Bài học nhãn tiền từ Philippe Coutinho
Để thấy rõ sai lầm của Man Utd, hãy nhìn sang đại kình địch Liverpool. Tám năm trước, The Kop đứng trước tình huống tương tự khi Barcelona hỏi mua Philippe Coutinho – ngôi sao sáng nhất của họ thời điểm đó – với giá 146 triệu bảng. Liverpool đã gật đầu dứt khoát.
Kết quả? Liverpool không sụp đổ. Ngược lại, Jurgen Klopp dùng số tiền đó để mang về Virgil van Dijk và Alisson Becker, vá lại hàng thủ lỏng lẻo và biến đội bóng thành nhà vô địch Champions League lẫn Premier League. Sự ra đi của Coutinho là một "bước lùi" về mặt cảm xúc nhưng là "hai bước tiến" về mặt chiến thuật và danh hiệu.
Man Utd đã không đủ can đảm để đi theo con đường đó. Sự thiếu quyết đoán của ban lãnh đạo, cộng với mong muốn giữ người của huấn luyện viên, đã khiến thương vụ đổ bể. Đội bóng chọn giữ lại "linh hồn" của lối chơi, nhưng lại không có tiền để xây dựng một "cơ thể" khỏe mạnh xung quanh linh hồn ấy.
Nghịch lý chiến thuật và hệ quả hiện tại
Hậu quả của việc giữ Bruno Fernandes đang hiện rõ trên sân cỏ mùa này. Man Utd không có tiền mua tiền vệ phòng ngự đẳng cấp, buộc huấn luyện viên Ruben Amorim phải kéo Bruno lùi sâu đá cặp cùng Casemiro. Đây là một sự lãng phí tài năng và là thảm họa chiến thuật.
Bruno là mẫu cầu thủ của những khoảnh khắc tấn công, không phải là người điều tiết hay đánh chặn. Bản năng dâng cao của anh thường xuyên để lộ khoảng trống mênh mông ở trung tuyến, khiến hàng thủ Man Utd luôn trong tình trạng báo động đỏ. Trận hòa 4-4 trước Bournemouth hay những thất bại gần đây là minh chứng cho sự mất cân bằng này.
Man Utd đang rơi vào một vòng luẩn quẩn: Cầu thủ xuất sắc nhất phải chơi sai vị trí vì CLB thiếu tiền vệ đánh chặn – số tiền mà lẽ ra họ đã có nếu bán chính cầu thủ đó.














