Viết cho United - Sắc đỏ của niềm đam mê

20:39 Chủ nhật 24/03/2013

Tình yêu vốn dĩ là thứ tình cảm kì lạ bậc nhất của con người - lung linh nhưng vô cùng kì bí và khó nắm bắt, đến rất tình cờ nhưng luôn đọng lại trong sâu thẳm trái tim con người. Tình yêu United với tôi chính là như thế, sắc đỏ ấy đã ngấm vào trong huyết quản, ngấm vào trong trái tim tôi không biết tự lúc nào. Có thể chính là thời khắc ấy - cái đêm huyền ảo ở Nou Camp, trong căn phòng nhỏ bé với chiếc tivi màu 17 inch cũ kĩ, tiếng la hét của bố và các bác đã hé mở và gieo vào trái tim thằng nhóc lớp một vẫn chưa hiểu gì là bóng đá thứ tình yêu mà nó biết sẽ theo nó suốt cả cuộc đời này... Có lẽ thế&h

Những kí ức giống như một cuộn phim mà mỗi khí nhớ lại từng cảnh, từng cảnh lại hiện lên một cách rõ ràng. Ngay từ khi sinh ra, tôi đã yêu màu đỏ một cách lạ lùng… Những bài giảng trong cuốn sách tiếng Việt thường nói đến màu xanh - màu xanh của hòa bình, của bầu trời pha lẫn mây trắng, màu xanh của hi vọng, của biển cả mênh mông. Nhưng với tôi màu xanh ấy thật bình thường và uỷ mị, nó không đủ mãnh lực và ma mị như màu Đỏ kia, màu đỏ của United.

Tôi lớn lên với tuổi thơ là những kí ức ngập tràn mang tên Manchester United, là những đêm được cùng bố và anh xem đội bóng kì diệu ấy thi đấu. Những ngày cuối tuần luôn là những ngày được chờ đợi nhất, đó chính là khoảng thời gian ba bố con được ngồi cùng nhau xem bóng và đương nhiên đội bóng của nửa đỏ thành Manchester luôn là lựa chọn được ưu tiên hàng đầu. Hạnh phúc đơn giản chỉ có thế, được cùng người thân trong gia đình tận hưởng cảm giác hồi hộp, lo lắng và mong chờ để rồi sau đó có thể là vỡ òa trong chiến thắng hoặc buồn bã khi M.U thất thủ. Tôi vẫn còn nhớ như in những trận đấu rạng sáng được cộp mác “không giành cho trẻ nhỏ”, là những đêm khuya trốn bố mẹ trằn trọc thao thức nghe trộm tiếng nói về trận đấu của bình luận viên, vẫn nhớ cái cảm giác ấm áp len lỏi khi từng cái tên trong đội hình xuất phát của những chú Quỷ Đỏ được xướng lên, vẫn nhớ cái cảm giác hồi hộp tới nghẹt thở trong từng pha lên bóng dù chỉ là mường tượng qua từng câu nói.

Sắc đỏ của niềm đam mê

Tình yêu ấy còn đeo đuổi tôi theo những năm tháng học tập khi ngày từ bé với những đứa bạn cùng trang lứa khi đó, động lực để học tốt là được bố mẹ mua cho những món đồ chơi siêu nhân hay những que kem mà chúng yêu thích. Nhưng với tôi, điểm 10 trong các trang vở luôn gắn liền với đôi mắt long lanh khi được mẹ dẫn đi mua cặp có logo M.U hoặc chỉ là những thứ nho nhỏ có liên quan đến United. Tất cả như mới ngày hôm qua thôi, rõ ràng và chân thực. Cậu nhóc 9 tuổi ngày ấy với đôi mắt đỏ hoe khi nghe anh trai thông báo: ”Tối qua M.U bị loại ở Champions league rồi em ạ", nay đã đủ trưởng thành và đủ hiểu biết để yêu M.U theo cách của riêng mình.

Mang theo mình một tuổi thơ với tình yêu, sự đam mê đầy cháy bỏng với Manchester United, những tưởng nó sẽ là hành trang theo tôi tới suốt cuộc đời nhưng đã có những thời điểm thứ tình yêu mà tôi tôn thờ ấy chết dần trong nỗi thất vọng, chán chường để rồi sau đó lại hồi sinh một cách mạnh mẽ và thần kì. Giai đoạn 2003-2006, United trải qua giai đoạn khủng hoảng đến cùng cực về chính sách và niềm tin vào đội bóng. Có những khi M.U thi đấu thất bại và gây thất vọng, tôi đã không còn muốn xem, đã tắt ti vi và quyết định đi ngủ. Nhưng rồi vẫn không thể cưỡng lại được, vẫn vùng dậy bật tivi, vẫn kiên nhẫn xem các anh thi đấu tới phút cuối cùng. Và tôi biết, có đôi khi niềm tin đã không đứng vững, tình yêu đã bị tổn thương nhưng những gì còn lại sẽ là mãi mãi. Giờ đây khi vào diễn đàn của Liverpool, Arsenal, tôi thấy hiểu và đồng cảm với những cổ động viên của họ, những người cũng giống tôi. Câu lạc bộ mà họ yêu thích có hể vẫn mang đến những thất vọng và hoài nghi, niềm tin nơi người hâm mộ sẽ không khỏi lung lay, nhưng tình yêu đối với đội bóng vẫn là mãi mãi, bất chấp tất cả .

"Nếu ví bóng đá là một nghệ thuật thì với những phút giây đó, United đã đưa người xem đến tận cùng của cảm xúc". Câu trích dẫn mà tôi thấy đúng và hợp lý nhất. Những cung bậc cảm xúc đôi khi phải mất cả đời để trải nghiệm thì với United chỉ cần 90 phút. Khi xem những chú Quỷ đỏ ấy thi đấu người ta có thể lo âu, sợ hãi, buồn bực, tức giận rồi lại vui sướng, vỡ oà… Cảm xúc ấy cứ lặp đi lặp lại nhưng không hề nhàm chán, vẫn nguyên vẹn, tinh khôi như thuở ban đầu. Có lẽ chỉ những người yêu bóng đá nói chung và các Manucians nói riêng mới có thể hiểu được cái tình yêu có phần kì quặc ấy. Cổ động viên bóng đá yêu đội bóng của họ đâu chỉ vì đội bóng đó mạnh. Tôi chưa từng nghĩ tôi yêu United vì họ là một trong những đội bóng mạnh nhất nước Anh và có có lượng cổ động viên nhiều nhất thế giới. Với mỗi Manucians nói chung và bản thân tôi nói riêng, tình yêu Quỷ Đỏ không bao giờ được đo bởi thước đo của giá trị bởi nó đã vượt qua giới hạn của mọi thước đo nhỏ hẹp đó. Và tôi hạnh phúc vì trở thành một trong số họ, hạnh phúc vì được cùng những anh chị em, những bạn bè và cả những người tôi chưa từng quen biết cùng nhau xem, cùng nhau bàn luận về những trận cầu mà United góp mặt. United xa tận trời Anh, nhưng tình yêu Quỷ đỏ thì chưa bao giờ là xa vời, luôn chân thực và hiện hữu.

Tôi sinh vào ngày hè tháng 4 oi ả và nóng bức, nhưng tôi lại yêu những cơn mưa một cách lạ lùng. Mưa thường gắn với nỗi buồn nhưng với tôi nó gắn với kí ức và gắn với những trận đấu có United... Đêm mưa tại Luzhniki 2008 điên rồ và đẫm nước mắt. Mưa nhạt nhoà hoà cùng tiếng khóc của chàng trai trẻ Ronaldo khi sút trượt loạt penalty đầy may rủi, mưa nhảy nhót hát ca trong niềm vui của khoảnh khắc Van der Sar đẩy được loạt penalty cuối cùng và mưa cũng nhẹ nhàng vỗ về an ủi người đội trưởng bên kia chiến tuyến John Terry đang gục xuống sân sau trò đùa nghiệt nghã của số phận. Mỗi khi nhớ lại hình bóng người con gái của mỗi tình đầu ngây thơ thuần khiết thì kí ức trận chung kết Champions league năm 2011 tại thánh đường Wembley lại hiện về trong tôi. Bàn tay Sir Alex Ferguson run run trước một Tiki Taka huyền ảo và đầy mê hoặc. Ngoài trời đổ cơn mưa, cái cảm giác vị cha già như chính tôi của ngày ấy, yêu một người mà không dám nói ra, bất lực khi chứng kiến lời tỏ tình của người ta giành cho em. Những kí ức, những hoài niệm của thời khắc ấy sẽ mãi còn đọng lại, ám ảnh buồn.

Tình yêu và cuộc sống tôi đơn giản chỉ có vậy… Một kí ức hoài niệm gắn liền với sắc đỏ. Nếu ai hỏi vì sao tôi yêu United, thì câu trả lời của tôi là tôi cũng đang loay hoay tìm cho mình một đáp án mà tôi biết chắc sẽ không bao giờ làm mình hài lòng.Vì khi đã yêu, chúng ta không thể diễn tả hết được những luồng cảm xúc đã ăn vào sâu thẳm trong trái tim mỗi con người và tìm cho mình những lời giải, tất cả chỉ biết nghe theo nhịp đập của con tim.

(Bạn đọc: Đỗ Bình)

* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.

Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@tinthethao.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.

Trân trọng,

Ban biên tập TinTheThao.com.vn

* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.

Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.

Trân trọng,

Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam

00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục