Nhiều người hỏi vậy vì chúng ta luôn thua trong các trận đấu quyết định, nhất là khi đối đầu với Thái Lan. Thế hệ được cho là "Vàng 1" của bóng đá Việt Nam với các hảo thủ Nguyễn Hồng Sơn, Lê Huỳnh Đức, Trần Công Minh... chưa bao giờ qua được Kiatisak, Dusit, Tawan... của Thái.
![]() |
Sự hụt hơi trước đội bóng này đôi khi khiến người ta chẩn đoán, Việt Nam mắc bệnh "sợ Thái". Căn bệnh đó, qua nhiều giải đấu không thể khắc phục nên một vài người hiến kế: "Điều quan trọng nhất là tránh Thái. Tránh Thái thì có cơ vô địch!".
Tuy nhiên, khi trận chung kết Tiger Cup 1998 diễn ra trên sân nhà, đối thủ của thầy trò HLV Alfred Riedl chỉ là Singapore, người hâm mộ vẫn phải khóc hận trước ngưỡng cửa thiên đường. Cái lưng của trung vệ cao gần 2m được mệnh danh là "gà Tây", Sasi Kumar đã vô tình trở thành lịch sử buồn của bóng đá Việt Nam.
Giáp mặt Thái, chúng ta thua. Không có Thái, chúng ta cũng chẳng thể thắng. Giấc mơ chinh phục của người Việt Nam vì thế càng trở nên cháy bỏng.
Chỉ đến khi nhà cầm quân người Bồ Henrique Calisto được VFF "miễn cưỡng" chọn làm HLV trưởng ĐTVN 2008, người hâm mộ Việt Nam mới thỏa cơn khát danh hiệu bằng chức vô địch AFF Cup đầu tiên trong lịch sử. Lúc đó, chúng ta đứng trên đỉnh! Thế hệ của Minh Phương, Công Vinh, Tấn Tài... được gọi là "Vàng 2".
Nhưng từ đó đến nay, ĐTVN không duy trì được vị thế số 1 nữa. Ông Calisto ra đi, một vài người khác thế chỗ và chẳng thể cải thiện điều gì. Hơn 4 năm sau lần lên đỉnh - ĐTVN lại quanh quẩn với vị trí "sau số 1" và câu hỏi: "Bao giờ ĐTVN lại đứng ở vị trí cao nhất" tiếp tục vang lên.
Vài ngày trước, trang web của FIFA công bố, Việt Nam tăng 4 bậc và vượt lên đứng đầu BXH Đông Nam Á tháng 10. Nhiều người sướng rơn, ngỡ rằng thầy trò HLV Phan Thanh Hùng đã trở lại đỉnh cao.
Thế nhưng, trong cái BXH mà "ông FIFA" công bố, oái oăm ở chỗ, Philippines xếp thứ nhì, Myanmar đứng thứ 4, kẹp giữa là Thái Lan. Thế thì, ngôi số 1 của chúng ta có danh giá thật không, hay đó chỉ là ảo giác được tạo ra bởi cá tính thích "hư vinh"?
Như Ý |
00:00 30/11/-0001