
Thomas Tuchel chưa bao giờ là kiểu HLV thích làm vừa lòng mọi người. Từ Borussia Dortmund đến Paris Saint-Germain, Chelsea hay Bayern Munich, ông luôn sẵn sàng đối đầu với ban lãnh đạo, với cầu thủ lớn và cả với dư luận. Sự nghiệp của ông đầy những giai đoạn rực rỡ ngắn ngủi xen lẫn hỗn loạn, nơi Tuchel thường rời đi trong tranh cãi. Bây giờ, khi đảm nhận vai trò HLV trưởng tuyển Anh, ông lại mang tinh thần “không thỏa hiệp” ấy đến đội tuyển được theo dõi sát sao nhất thế giới.
Và hành động đầu tiên đã khiến mọi người phải bàn tán: loại bỏ Jude Bellingham – cầu thủ được xem là linh hồn của Tam Sư – khỏi danh sách thi đấu tháng này gặp Xứ Wales và Latvia.
Thông điệp mạnh tay từ ghế huấn luyện
Tuchel khẳng định quyết định này không hề xuất phát từ mâu thuẫn cá nhân, nhưng mọi người đều hiểu: đó là lời cảnh báo. Không ai an toàn trong đội tuyển của ông, kể cả ngôi sao lớn nhất. Ẩn sau đó là một vấn đề sâu hơn – thái độ và vị thế của Bellingham trong tập thể.
Nhiều nguồn tin từ nội bộ đội tuyển Anh cho biết, một số cầu thủ cảm thấy khó gần với tiền vệ Real Madrid. Anh quá cầu toàn, thường tỏ ra thất vọng khi đồng đội mắc lỗi, và ngôn ngữ cơ thể của anh đôi khi gợi cảm giác kiêu ngạo. Có người cho rằng Bellingham chỉ đang cố thúc đẩy toàn đội tiến bộ, nhưng không thể phủ nhận việc anh đang truyền đi tín hiệu không dễ chịu.
Bellingham từng thừa nhận rằng anh xây dựng “hình ảnh mạnh mẽ” để che giấu những tổn thương cá nhân. Đó là cơ chế tự vệ của một cầu thủ mới 22 tuổi, đã sống trong ánh đèn sân khấu suốt nửa thập kỷ. Nhưng trong mắt HLV người Đức, đó là dấu hiệu của sự lệch pha giữa tài năng cá nhân và tinh thần tập thể – thứ mà ông xem là nền tảng của mọi đội bóng thành công.

Từ Dortmund đến Madrid: ngôi sao và mặt tối của sự trưởng thành
Sự nghiệp của Jude Bellingham phát triển theo tốc độ chóng mặt. 16 tuổi, anh đã là trụ cột của Birmingham City. 17 tuổi, chuyển sang Dortmund, nơi anh không ngần ngại chỉ trích cả những đàn anh lớn tuổi nếu thấy họ thiếu quyết tâm. 20 tuổi, anh trở thành ngôi sao toàn cầu của Real Madrid, chơi thứ bóng đá đầy bản lĩnh và ghi bàn như một số 9 thực thụ.
Nhưng thành công đến quá sớm đôi khi mang theo hệ lụy. Bellingham đã chơi hơn 280 trận cấp CLB, 44 trận cho đội tuyển quốc gia, trở thành một biểu tượng truyền thông, một nhân vật thương mại, một hình mẫu toàn cầu. Trong môi trường đó, việc giữ đôi chân trên mặt đất là điều không dễ.
Tuchel, người từng dẫn dắt nhiều ngôi sao lớn như Neymar, Mbappe hay Thiago Silva, hiểu rõ điều này. Tuchel muốn Bellingham trở thành phiên bản cân bằng hơn: vừa xuất sắc, vừa khiêm nhường, vừa là thủ lĩnh, vừa là người đồng đội dễ gần. Và để đạt được điều đó, ông cần tạo ra một cú sốc.
Bài học từ Alf Ramsey: Khi kỷ luật thắng ngôi sao
Câu chuyện của Tuchel khiến người ta nhớ đến Sir Alf Ramsey – vị HLV duy nhất giúp Anh vô địch World Cup năm 1966. Ramsey nổi tiếng với phong cách lạnh lùng, không nuông chiều bất kỳ ai, kể cả huyền thoại Gordon Banks. Khi Banks rời trại tập luyện và nói “Hẹn gặp lại ông lần sau,” Ramsey chỉ đáp lại bằng một câu khiến mọi người im lặng: “Liệu có lần sau không?”
Ramsey hiểu rằng để chiến thắng ở cấp độ cao nhất, đội tuyển phải gắn kết như một thể thống nhất, không bị chia rẽ bởi cái tôi hay danh tiếng. Tuchel đang làm điều tương tự. Ông không muốn lặp lại bi kịch của Pháp năm 2010, khi đội bóng tan rã vì mâu thuẫn nội bộ, hay những thất bại của Tây Ban Nha trước thời kỳ vàng son, khi cầu thủ Barcelona và Real Madrid không thể chung sống.
Steven Gerrard mới đây thừa nhận thế hệ vàng của Anh thất bại vì “những cái tôi lớn,” chia bè theo CLB. Tuchel biết, nếu không xử lý từ gốc, câu chuyện ấy có thể lặp lại với thế hệ hiện tại – dù tài năng của họ vượt trội hơn hẳn.

Lý do chuyên môn – và lý do thực sự
Về mặt chính thức, Tuchel giải thích rằng Bellingham chưa đạt “nhịp độ cần thiết” sau phẫu thuật vai. Anh vẫn chơi cho Real Madrid năm trận, nhưng HLV người Đức cho rằng phong độ đó chưa đủ. Ông muốn tưởng thưởng cho những người đã giúp đội thắng Serbia 5-0, chỉ thay Noni Madueke bị chấn thương bằng Bukayo Saka.
Tuy nhiên, ai cũng hiểu câu chuyện không dừng lại ở chuyên môn. Tuchel đang dùng quyết định này để thiết lập quyền lực, gửi đi thông điệp rằng không ai được phép tự mãn. Với ông, đội tuyển cần “những người anh em chiến đấu cùng nhau,” chứ không phải những ngôi sao song song.
Cơn giận cần thiết để trưởng thành
Liệu Tuchel có đúng khi tạo ra một cơn bão quanh cái tên lớn nhất của mình? Có lẽ là có. Bellingham, ở tuổi 22, vẫn đang trên hành trình học cách trở thành một thủ lĩnh đúng nghĩa. Bị gạt khỏi đội hình có thể khiến anh tổn thương, nhưng đó cũng là cơ hội để anh nhìn lại bản thân – điều mà những cầu thủ lớn đều phải trải qua.
Tuchel hiểu rõ: đôi khi, muốn cầu thủ tiến lên, phải khiến họ lùi lại một bước. Khi trở lại đội tuyển, Bellingham chắc chắn sẽ không chỉ đá để ghi bàn, mà còn để chứng minh anh xứng đáng với niềm tin của HLV.
Và nếu điều đó xảy ra, quyết định táo bạo hôm nay có thể được nhớ như một bước ngoặt – khoảnh khắc mà Thomas Tuchel biến Jude Bellingham từ ngôi sao thành thủ lĩnh thực thụ.