Tình yêu với trái bóng tròn

00:10 Thứ sáu 27/06/2014

(TinTheThao.com.vn) - Nếu phải xác định thời gian bắt đầu cho việc một người phụ nữ như tôi mê bóng thì thật khó trả lời. Tình yêu với trái bóng có từ khi nào tôi ko biết. Chỉ biết hồi còn nhỏ đi học tiểu học ở quê, nếu có đá bóng, thay vì phải đưa trâu bò ra đồng dắt cho nó ăn cỏ thì tôi cột nó lại một chỗ rồi về tìm đường coi đá bóng!

Đó có thể chỉ là giải VĐQG hay đá giao hữu giữa CLB này với CLB khác trong nước (tôi là fan của CLB Thể Công Quân Đội một thời) lớn hơn tí thì cũng chỉ là Sea Games chứ ko phải các giải đấu lớn như Ngoại hạng Anh, C1, WC, Euro... Mà hồi ấy, nhà nghèo, không có tivi, không có điện, chúng tôi phải đi coi ké hàng xóm giàu có trong làng. Nhưng thật tuyệt vời là hầu như cả làng đều mê bóng đá nên tha hồ chọn nhà xem ké; nếu không có điện, mỗi người tới coi đậu một cặp pin, các cục pin rời liên kết lại sẽ tạo được một nguồn điện đủ coi hết trận bóng (hoặc một bộ phim). Tình yêu thương giữa hàng xóm với nhau cũng nãy sinh từ hoàn cảnh nghèo khó như thế!

Tôi còn nhớ như in hè năm lớp 5. Thi đậu TN lớp 5 (hồi đó phải thi TN đấy các bạn ạ!), mẹ mua cho một cái áo mới để đi học lớp. Thấy người ta ai cũng có cái áo cầu thủ, có số, có tên, còn tôi và một số người bạn nghèo nữa ko có, chúng tôi bèn nghĩ ra cách đi xin sơn người ta xây nhà về rồi ai thích cầu thủ nào thì vẽ tên và số cầu thủ đó vào. Hồi đó tôi thần tượng rất nhiều cầu thủ như Huỳnh Đức (10), Hồng Sơn (8), Chí Bảo (3), Công Minh (số 6 phải ko nhỉ?), Hữu Thắng (4)... nhưng tôi ko ghi tên họ. Tôi vẽ số 10 và ghi tên mình vào. Khỏi phải kể các bạn cũng đoán ra hậu quả! Tôi bị no đòn, luôn mấy ngày mẹ không cho ăn cơm!

Điều làm tôi khó quên nhất về kỉ niệm tuổi thơ ngọt ngào đó là cứ mỗi buổi chiều, trẻ em trong xóm chăn bò về lại rủ nhau đi đá bóng. Không có tiền mua bóng, chúng tôi dùng dây chuối cuộn lại hoặc ống bơ để đá. Không biết bao bạn đã bị gãy ngón chân, trật gối vì không tìm thấy bóng (dây chuối màu đen như đất) hoặc đá bóng không lăn (vì bóng dây chuối làm gì có độ trơn!) còn đất, đá văng tung tóe vào mặt nhau. Tôi còn nhớ, giải đấu bóng đá lớn nhất hành tinh World Cup đầu tiên tôi xem là France 98 (xin được nói thêm trận cầu đêm hôm Pháp gặp Thụy Sĩ làm tôi sống dậy cảm giác thăng hoa của trận chung kết Frace 98 giữa Brazil với Pháp cách đây 14 năm về trước). Cũng từ đây tôi mê tít David Beckham, Zidan, Luis Figo, bộ 3R của Brazil...

Có một bí mật đó là tôi đã từng ước mơ được làm cầu thủ đá bóng. Thế nên, tôi cố làm cho mình giống con trai: Đầu tóc cắt như con trai, chỉ thích mặc quần đùi, áo số (ngày đó chứ bây giờ mà thế thì người ta gọi tôi là gì nhỉ?). Rồi tôi phải chuyển vào Nam sinh sống, càng lớn thì tôi lại càng ít có cơ hội xem bóng đá. Cuộc sống mưu sinh và cũng vì thời gian, điều kiện không cho phép tôi được xem tất cả các giải đấu.

Dần dần chỉ còn lại Sea Game, WC, Euro. Cơ hội được đá bóng lại càng xa tầm với khi ở Miền Nam có vẻ hờ hững với trái bóng hơn là Miền Bắc, Miền Trung (chỉ là cách nhìn phiến diện, không có ý phân biệt vùng miền). Cũng may năm lớp 12, tôi được kỉ niệm đá bóng lần đầu tiên và cũng là lần cuối cho đến giờ ở Miền Nam. Đó là khi lớp 12a3 cá cược một trận đấu với 12a13 do thầy Lưu Đình Đệ khởi xướng. Và tôi được làm tiền đạo, ghi bàn thắng ấn định tỉ số 3-1 đem chiến thắng về cho lớp 12a3 (các bạn 12a3 có ai còn nhớ không biết!?)

Trong các đội bóng lớn trên toàn thế giới thì tôi không là fan cố định của bất kì đội bóng nào. Tôi xem, đội nào mạnh, đá hay, đá đẹp thì tôi cổ vũ, tôi yêu. Tôi đã từng yêu ĐT Anh vì có Beckham. Tuy nhiên, không hiểu sao, nước Anh là nơi đào tạo, sản sinh ra nhiều ngôi sao bóng đá cho thế giới nhưng lại chưa có nổi danh hiệu vô địch WC lần thứ 2 nên khi David Beckham giải nghệ thì tôi cũng chả còn yêu Anh (!) Còn các câu lạc bộ thì tôi đã từng là fan của Liverpool – nơi sản sinh ra nhiều huyền thoại bóng đá mà tôi biết như: Jamie Carragher, Steven Gerrard, Micheal Owen… Nhưng là Liver của hơn 10 năm về trước. Sau khi Liver rơi vào khủng hoảng và sa sút thì tôi chuyển qua yêu MU. Từ đây tôi mê CR7. Sau này CR7 qua Real, tôi lại yêu Real. Thế đấy, cứ ở đâu có trai đẹp mà đá bóng giỏi là ở đó được tôi yêu! Vậy nên, người ta cứ thấy phụ nữ yêu bóng đá là họ sẽ nghĩ ngay lí do: Bởi vì bóng đá có nhiều cầu thủ đẹp trai! Quả không sai, nhưng tôi nghĩ còn thiếu, đẹp mà phải có tài nữa thì mới mong nhận được tình yêu của phụ nữ chúng tôi!

Bẵng đi một thời gian khá dài, chuyện cơm, áo, gạo, tiền, chồng con khiến tôi không có thời gian dành cho bóng đá. Nhưng tình yêu đối với trái bóng thì mãi còn. Giờ đây tôi đã có thể ngồi xem hết trận đấu mà không phải bận tâm điều gì cả nên cảm xúc cũng thăng hoa hơn, nhưng nhẹ nhàng hơn dù không còn cuồng nhiệt như trước. Lại thêm một mùa WC nữa đã đến, và những trái tim dành cho bóng đá lại thổn thức nhịp đập cùng vòng tròn của trái bóng lăn. Và tôi cũng không ngoại lệ. Dù không yêu Đức nhưng tôi nghĩ với màn trình diễn ấn tượng trong lượt trận đấu đầu tiên thì “những cỗ xe tăng Đức” sẽ vô địch WC năm nay!

(Bạn đọc Út Quyên)

* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.

Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@tinthethao.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.

Trân trọng,

Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam

00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục