|
Không thể lý giải nổi vì sao U.23 VN của HLV Falko Goetz tại SEA Games 2011 lại chơi tệ hại, thất vọng và khó tin như thế. Một ông thầy ngoại đến từ Đức với bản CV hoành tráng như là sự đảm bảo về trình độ, một đội hình chất lượng, đồng đều ở cả 3 tuyến với các gương mặt tài năng chơi ở V.League từ Bửu Ngọc, Long Giang, Văn Hoàn, Xuân Hiếu, Trọng Hoàng, Thành Lương, Đình Tùng, Văn Thắng, Văn Quyết… Thế nhưng U.23 VN chơi như những cầu thủ không biết đá bóng, mắc quá nhiều lỗi ngớ ngẩn ở vòng bảng, vào bán kết thua U.23 Indonesia 0-2 rồi kết thúc giải đấu trong tủi hổ khi giương cờ trắng 1-4 trước U.23 Myanmar.
![]() |
| HLV Falko Goetz nổi cáu với các cầu thủ |
Thất bại khó tin, khó giải thích nếu đơn giản nhìn vào con người, khả năng và so với những gì thể hiện trên sân ở một SEA Games kỳ lạ đó, những câu hỏi được đặt ra và người ta xoáy vào một trận đấu bị xem là “có vấn đề”, xuất phát từ những hình ảnh bị nhìn nhận là “kỳ quặc” ở trận đấu gặp U.23 Lào: Khi Văn Thắng ghi bàn ở phút cuối ấn định chiến thắng 3-1, không cầu thủ U.23 VN nào chạy lại ăn mừng, chia vui và thậm chí Văn Quyết còn vuốt mặt như thể thất vọng.
Đó là trận cuối cùng ở vòng bảng và chỉ có ý nghĩa xác định ngôi đầu bảng B. U.23 Lào dừng bước sớm còn U.23 VN sớm có vé bán kết sau 3 chiến thắng, 1 kết quả hoà. Thầy trò HLV Falko Goetz cần thắng để đứng đầu và tránh gặp chủ nhà U.23 Indonesia, nhiều khả năng sẽ nhất bảng A.
Giống như cả 4 trận đấu ở vòng bảng trước đó, U.23 VNchơi không tốt. Thủng lưới trước, Long Giang bị truất quyền thi đấu và dù chơi thiếu người vẫn gỡ hoà rồi thắng ngược 2-1. Những phút cuối, U.23 Lào cũng bị đuổi người và trong thế trận dễ dàng, Văn Thắng ghi bàn thứ 3 cho U.23 VN.
Tình huống phạm lỗi để ngăn bàn thua sau sai lầm của Long Giang, quả penalty lên trời vô duyên của Trọng Hoàng, quá nhiều tình huống ngon ăn bị bỏ lỡ và những “biểu hiện lạ” sau bàn thắng của Văn Thắng khiến nghi ngờ bùng lên: Liệu có tiêu cực hay không? Và hình ảnh Văn Quyết không ăn mừng, thậm chí ôm mặt như thể tiếc nuối vì đồng đội ghi bàn, được coi như một bằng chứng tố cáo. Đủ các giả thuyết, những minh chứng bằng tình huống trên sân được lật lại cùng những cơ sở, lý lẽ được đưa ra để hướng đến một kết luận…
Rất ít người chấp nhận nhìn nhận ở khía cạnh đơn thuần, U.23 VN đã vào bán kết, đá với đối thủ hết động lực biết trước kiểu gì cũng sẽ thắng và “đá như thế thì nên tự thấy xấu hổ, còn tâm trí đâu mà vui mừng”, như trần tình của đội trưởng Thành Lương, người đội trưởng với hình ảnh đầu quấn băng trắng đẫm máu rời sân cùng những giọt nước mắt uất hận, đau đớn. Còn với Văn Quyết, kể cả khi cầu thủ vốn không bao giờ thể hiện cảm xúc, có thói quen giữ vẻ mặt lạnh lùng suốt bao năm đá bóng và thực tế có quá nhiều lựa chọn dễ dàng khác nếu “có vấn đề”, thay vì qua người rồi chuyền “dọn cỗ” cho Văn Thắng trước cầu môn trống ghi bàn, người ta vẫn thấy “tin” vào hình ảnh ôm mặt có vẻ biết nói kia hơn.
![]() |
Nhiều người không tin thất bại ở SEA Games 26 là vấn đề chuyên môn, khi một ông thầy đến từ nước nước Đức, lại là “hàng hiệu” như Falko Goetz thì không thể kém cỏi hay sai lầm. Những vấn đề bất ổn bộc lộ ngay trước thềm giải đấu, sự hoảng loạn của ông Goetz với cách làm không giống ai, những quyết định kỳ lạ và trạng thái mất kiểm soát ở đội bóng khiến các cầu thủ đánh mất tự tin, niềm tin vào chính mình…, người ta không thừa nhận và không chấp nhận là lý do. Phải có cái gì đó lý giải, đổ lỗi cho thất bại và ám ảnh về bóng ma tiêu cực hiện về. Nó trở thành lý do dễ dàng, xi-nhê nhất cho một thất bại tủi hổ mà chính lãnh đạo VFF với nỗi sợ hãi khi đứng trước trách nhiệm cũng úp mở, bóng gió khi đề cập đến nghi ngờ.
Đó là điều nghiệt ngã và ở cái thế của một “tội đồ”, Văn Quyết chọn giải pháp im lặng. Kết thúc một kỳ SEA Games đáng quên, Cầu thủ trẻ xuất sắc nhất V.League 2011 từ chối mọi lời giải thích, thanh minh và chỉ “cầu xin”: “Hãy nghĩ cho danh dự, gia đình và cuộc sống của một cầu thủ như tôi, một con người…”.
Một con người và những tổn thương hằn sâu mà một cầu thủ bỗng dưng thành tâm điểm giữa thất bại như Văn Quyết, có lẽ cả đời cũng không thể chữa lành. Đó mới là nỗi đau, ác nghiệt nhất…
















