1. Chính thành công của U19 Việt Nam, những tình cảm của người hâm mộ dành cho lứa U19, đã khiến các đàn anh ở đội tuyển Olympic và sắp tới là ĐTVN cần phải biết làm gì để bảo vệ hình ảnh của mình.
Vẫn biết bóng đá luôn có những bất ngờ, nhưng ít người dám tin, Olympic Việt Nam lại có thể đánh bại một trong những đội bóng hàng đầu châu lục như Iran với tỷ số 4 – 1 ngay trong ngày khai mạc ASIAD. Nên nhớ, đội tuyển Olympic Iran từng 4 lần vô địch ở sân chơi ASIAD, trong khi đội tuyển quốc gia cũng 3 lần vô địch châu Á và 3 lần tham dự VCK World Cup. Còn Olympic Việt Nam thậm chí còn chưa từng vô địch ở sân chơi "ao làng” SEA Games. Sự chênh lệch về đẳng cấp càng khiến chiến thắng của Olympic Việt Nam như một sự "không tưởng” và chính HLV Miura cũng phải thốt lên: "Tôi không bao giờ nghĩ chúng ta có trận thắng đậm như vậy”.
Ngay sau trận thắng "sốc”, đã có nhiều phân tích về lối chơi, chiến thuật… nhưng điều mà ai cũng nhận thấy đầu tiên trong chiến thắng ấy của thầy trò HLV Miura, chính là những hiệu ứng từ đội tuyển U19 Việt Nam.
2. Phải thẳng thắn thừa nhận, có lẽ trước khi Olympic Việt Nam làm được điều không tưởng trước Olympic Iran, không nhiều người biết, hoặc quan tâm nhiều đến đội bóng này tại hành trình ASIAD. Ngoài việc ASIAD là sân chơi quá tầm, trong lịch sử bóng đá Việt Nam mới một lần duy nhất vượt qua vòng bảng, thì nguyên nhân chính dẫn đến sự thờ ơ của người hâm mộ, chính từ "cơn bão” U19 Việt Nam được nói tới ở bất cứ nơi đâu suốt nửa tháng qua. Trên các mặt báo tràn ngập thông tin về U19, cả khi hụt ngôi vô địch và giải đấu kết thúc, hậu trường U19 tiếp tục được khai thác triệt để. Thậm chí ngay lúc này, người ta đã nói tới chuyện U19 Việt Nam tham dự SEA Games 28 và xa hơn nữa là vòng loại World Cup 2018.
Khó trách người hâm mộ, bởi thực sự vào thời điểm đó bóng đá ở dải đất hình chữ S đang nằm trong vòng xoáy của sự khủng hoảng niềm tin nghiêm trọng khi có quá nhiều câu chuyện xảy đến. Màn trình diễn của U19 kể từ khi trình làng tại giải vô địch Đông Nam Á 2013 tới nay, luôn khiến người hâm mộ ngây ngất, là niềm hy vọng cuối cùng, níu kéo chút niềm tin với bóng đá nước nhà. Nói cách khác, U19 được coi như sự cứu rỗi cuối cùng đối với tình yêu dành cho bóng đá quốc nội.
Trong "cơn bão” U19 đó, chỗ đứng của các đội tuyển còn lại, trong đó có Olympic và ĐTVN bỗng dưng trở nên mờ nhạt. Ngày đoàn quân HLV Miura lên đường tham dự ASIAD, cũng chẳng có mấy lời động viên, khích lệ, cũng chẳng có mấy ai tin đội tuyển này làm được "cái gì đó”.
Có một câu ngạn ngữ: "Muốn hiểu được chính mình phải có những lúc cô đơn”- điều đó cũng đúng trong bóng đá Việt Nam bây giờ.
3. Cả nền bóng đá kỳ vọng vào một mình đội tuyển U19 có lẽ là sự thiếu công bằng, nhưng cũng chẳng thể khác, trừ khi các đàn anh ở Olympic và ĐTVN làm được điều tương tự.
Có lẽ chưa bao giờ các đội tuyển đàn anh luôn bị mang ra so sánh với U19 Việt Nam. Ở cấp ĐTQG, tiền đạo Công Vinh đã phải lên tiếng: "Tôi nghĩ U19 là U19 còn ĐTQG là ĐTQG. ĐTQG là bộ mặt của cả một nền bóng đá và chúng ta vẫn còn những mục tiêu phía trước. Tới cuối năm, chúng ta sẽ thể hiện một lối đá tốt tại AFF Cup để tạo niềm tin với người hâm mộ thì đương nhiên khán giả sẽ đến sân đông hơn cổ vũ cho ĐTVN”.
Còn ở đội tuyển Olympic, câu trả lời đầu tiên chính là trận thắng của Olympic Việt Nam trước Iran. Trận thắng khiến tất cả chúng ta phải nhìn lại những gì đã đối xử thiếu công bằng với họ. Sự chuyên nghiệp của các tuyển thủ đã được thể hiện đúng lúc, bởi họ đã biến những áp lực được tạo ra từ đàn em U19, thành động lực, thành sức mạnh để chiến thắng đối thủ.
Cá nhân người viết cho rằng việc Olympic Việt Nam đả bại Olympic Iran với tỷ số rất đậm "sướng” hơn nhiều so với các trận thắng của đội tuyển U19. U19 mới chỉ ở tầm khu vực, trong khi Olympic lập được kỳ tích ở tầm châu lục. Chiến thắng trước một đội bóng lớn có nhiều tuyển thủ ĐTQG Iran vừa dự World Cup ngoài yếu tố chuyên môn, có lẽ cũng bắt đầu từ lòng tự trọng. Thậm chí, có người đã nói chiến thắng ấy là "sự tự ái vĩ đại”.
Vẫn biết bóng đá luôn có những bất ngờ, nhưng ít người dám tin, Olympic Việt Nam lại có thể đánh bại một trong những đội bóng hàng đầu châu lục như Iran với tỷ số 4 – 1 ngay trong ngày khai mạc ASIAD. Nên nhớ, đội tuyển Olympic Iran từng 4 lần vô địch ở sân chơi ASIAD, trong khi đội tuyển quốc gia cũng 3 lần vô địch châu Á và 3 lần tham dự VCK World Cup. Còn Olympic Việt Nam thậm chí còn chưa từng vô địch ở sân chơi "ao làng” SEA Games. Sự chênh lệch về đẳng cấp càng khiến chiến thắng của Olympic Việt Nam như một sự "không tưởng” và chính HLV Miura cũng phải thốt lên: "Tôi không bao giờ nghĩ chúng ta có trận thắng đậm như vậy”.
Ngay sau trận thắng "sốc”, đã có nhiều phân tích về lối chơi, chiến thuật… nhưng điều mà ai cũng nhận thấy đầu tiên trong chiến thắng ấy của thầy trò HLV Miura, chính là những hiệu ứng từ đội tuyển U19 Việt Nam.
![]() |
| Đội tuyển Olympic khẳng định sức mạnh trước cơn bão U19 |
2. Phải thẳng thắn thừa nhận, có lẽ trước khi Olympic Việt Nam làm được điều không tưởng trước Olympic Iran, không nhiều người biết, hoặc quan tâm nhiều đến đội bóng này tại hành trình ASIAD. Ngoài việc ASIAD là sân chơi quá tầm, trong lịch sử bóng đá Việt Nam mới một lần duy nhất vượt qua vòng bảng, thì nguyên nhân chính dẫn đến sự thờ ơ của người hâm mộ, chính từ "cơn bão” U19 Việt Nam được nói tới ở bất cứ nơi đâu suốt nửa tháng qua. Trên các mặt báo tràn ngập thông tin về U19, cả khi hụt ngôi vô địch và giải đấu kết thúc, hậu trường U19 tiếp tục được khai thác triệt để. Thậm chí ngay lúc này, người ta đã nói tới chuyện U19 Việt Nam tham dự SEA Games 28 và xa hơn nữa là vòng loại World Cup 2018.
Khó trách người hâm mộ, bởi thực sự vào thời điểm đó bóng đá ở dải đất hình chữ S đang nằm trong vòng xoáy của sự khủng hoảng niềm tin nghiêm trọng khi có quá nhiều câu chuyện xảy đến. Màn trình diễn của U19 kể từ khi trình làng tại giải vô địch Đông Nam Á 2013 tới nay, luôn khiến người hâm mộ ngây ngất, là niềm hy vọng cuối cùng, níu kéo chút niềm tin với bóng đá nước nhà. Nói cách khác, U19 được coi như sự cứu rỗi cuối cùng đối với tình yêu dành cho bóng đá quốc nội.
Trong "cơn bão” U19 đó, chỗ đứng của các đội tuyển còn lại, trong đó có Olympic và ĐTVN bỗng dưng trở nên mờ nhạt. Ngày đoàn quân HLV Miura lên đường tham dự ASIAD, cũng chẳng có mấy lời động viên, khích lệ, cũng chẳng có mấy ai tin đội tuyển này làm được "cái gì đó”.
Có một câu ngạn ngữ: "Muốn hiểu được chính mình phải có những lúc cô đơn”- điều đó cũng đúng trong bóng đá Việt Nam bây giờ.
3. Cả nền bóng đá kỳ vọng vào một mình đội tuyển U19 có lẽ là sự thiếu công bằng, nhưng cũng chẳng thể khác, trừ khi các đàn anh ở Olympic và ĐTVN làm được điều tương tự.
Có lẽ chưa bao giờ các đội tuyển đàn anh luôn bị mang ra so sánh với U19 Việt Nam. Ở cấp ĐTQG, tiền đạo Công Vinh đã phải lên tiếng: "Tôi nghĩ U19 là U19 còn ĐTQG là ĐTQG. ĐTQG là bộ mặt của cả một nền bóng đá và chúng ta vẫn còn những mục tiêu phía trước. Tới cuối năm, chúng ta sẽ thể hiện một lối đá tốt tại AFF Cup để tạo niềm tin với người hâm mộ thì đương nhiên khán giả sẽ đến sân đông hơn cổ vũ cho ĐTVN”.
Còn ở đội tuyển Olympic, câu trả lời đầu tiên chính là trận thắng của Olympic Việt Nam trước Iran. Trận thắng khiến tất cả chúng ta phải nhìn lại những gì đã đối xử thiếu công bằng với họ. Sự chuyên nghiệp của các tuyển thủ đã được thể hiện đúng lúc, bởi họ đã biến những áp lực được tạo ra từ đàn em U19, thành động lực, thành sức mạnh để chiến thắng đối thủ.
Cá nhân người viết cho rằng việc Olympic Việt Nam đả bại Olympic Iran với tỷ số rất đậm "sướng” hơn nhiều so với các trận thắng của đội tuyển U19. U19 mới chỉ ở tầm khu vực, trong khi Olympic lập được kỳ tích ở tầm châu lục. Chiến thắng trước một đội bóng lớn có nhiều tuyển thủ ĐTQG Iran vừa dự World Cup ngoài yếu tố chuyên môn, có lẽ cũng bắt đầu từ lòng tự trọng. Thậm chí, có người đã nói chiến thắng ấy là "sự tự ái vĩ đại”.
An Chi |
00:00 30/11/-0001















