
Mùa hè Bồ Đào Nha năm 2004 nóng bỏng, không chỉ bởi cái nắng Địa Trung Hải mà còn bởi sức nóng từ các sân cỏ EURO. Tại Estádio da Luz, “Sân vận động Ánh sáng”, tuyển Anh bước vào trận đấu sinh tử với Croatia. Áp lực đè nặng lên thế hệ vàng của những Beckham, Scholes, Gerrard. Nhưng giữa những ngôi sao đã thành danh ấy, ánh mắt của cả nước Anh lại đổ dồn về một chàng trai 18 tuổi đến từ Liverpool, với vóc dáng đậm người, gương mặt búng ra sữa nhưng ánh mắt rực lửa một cách lạ thường.

Đó là Wayne Rooney, “gã Shrek” của vùng Croxteth, một viên ngọc thô vừa được cả thế giới biết đến. Anh không có vẻ ngoài lãng tử, cũng chẳng sở hữu kỹ thuật mềm mại như lụa. Thứ vũ khí của Rooney là sự hoang dại, là sức mạnh nguyên bản và một sự táo bạo không hề biết sợ hãi. Trước một Croatia già dơ và cũng đang khát khao đi tiếp, chính Rooney chứ không phải ai khác, đã trở thành tâm điểm của trận đấu. Khi Niko Kovač mở tỷ số sớm cho Croatia, một thoáng lo âu đã bao trùm lấy các cổ động viên Anh. Nhưng họ không biết rằng, họ sắp được chứng kiến một trong những màn trình diễn cá nhân bùng nổ nhất lịch sử EURO.

Khoảnh khắc định mệnh bắt đầu vào phút bù giờ của hiệp một. Từ một pha phối hợp trung lộ, Rooney nhận bóng ở ngoài vòng cấm. Không một giây chần chừ, anh tung ra một cú sút xa sấm sét, trái bóng găm thẳng vào góc lưới trong sự bất lực của thủ thành Tomislav Butina. Bàn thắng đó không chỉ nâng tỷ số lên 2-1 (Scholes đã ghi bàn gỡ hoàn trước đó), nó còn là một lời thách thức, một tiếng gầm của con mãnh thú non trẻ.
Nhưng đỉnh cao của đêm diễn ấy phải là bàn thắng thứ hai. Phút 68, từ một pha phản công nhanh, Rooney nhận bóng từ giữa sân, dốc một mạch về phía khung thành Croatia. Hai hậu vệ đối phương đuổi theo trong vô vọng. Trước mặt chỉ còn thủ môn, Rooney không hề tỏ ra non nớt. Một cú đặt lòng lạnh lùng và chuẩn xác, bóng từ từ lăn vào lưới. Cả sân vận động vỡ òa. Rooney dang rộng đôi tay, gương mặt ánh lên niềm kiêu hãnh thuần khiết. Đó không chỉ là bàn thắng, đó là tuyên ngôn của một vị vua mới. Cậu thiếu niên ấy đã biến một trận cầu đỉnh cao thành sân khấu của riêng mình.

Dù Rooney không hoàn tất cú hat-trick đêm đó (Lampard ghi bàn ấn định tỷ số 4-2), màn trình diễn với một cú đúp của anh đã mãi mãi khắc sâu vào tâm trí người hâm mộ. Nó là lời khẳng định đanh thép về sự trỗi dậy của một tài năng thiên bẩm, một người đủ sức gánh vác cả một nền bóng đá trên vai.

HLV Sven-Göran Eriksson sau này phải thốt lên rằng ông chưa từng thấy ai có tầm ảnh hưởng lớn như vậy tại một giải đấu kể từ sau Pelé năm 1958. Chấn thương oan nghiệt ở tứ kết sau đó đã dập tắt giấc mơ của Rooney và tuyển Anh, để lại một trong những chữ “nếu” lớn nhất lịch sử. Nhưng đêm tháng Sáu ở Lisbon năm ấy, hình ảnh chàng trai 18 tuổi với sức mạnh cuồng phong sẽ mãi là một chương huyền thoại, một ký ức rực rỡ về thuở ban đầu của một “quái kiệt”.
Thông tin trận đấu