
Kobbie Mainoo đang trải qua giai đoạn khó khăn tại MU.
Từng được xem là “cứu tinh” trong giai đoạn sa sút dưới thời Erik ten Hag, Mainoo không chỉ ghi bàn quyết định tại chung kết FA Cup, mà còn là điểm sáng hiếm hoi trong đội hình thiếu sinh khí. Từ khả năng điều tiết lối chơi đến những cú sút xa mang tính đột biến, anh thể hiện sự chín chắn vượt xa tuổi 20. Tuy nhiên, dưới thời Ruben Amorim, số áo 37 của Mainoo thậm chí không xuất hiện trên bảng thay người sau hai vòng Ngoại hạng Anh.
Phát biểu của HLV Amorim rằng Mainoo đang “cạnh tranh vị trí với Bruno Fernandes” chẳng khác nào một thông điệp đóng cửa: anh không có cơ hội, trừ khi Bruno – người gần như thi đấu mọi trận – vắng mặt vì lý do bất khả kháng. Thay vào đó, Mason Mount – phong độ trồi sụt, chấn thương thường xuyên – lại được ưu ái. Còn Casemiro, dù đã chậm chạp rõ rệt, vẫn góp mặt đều đặn.
Nếu rời đi, Mainoo không chỉ để lại khoảng trống chuyên môn, mà còn đẩy Man Utd đến sát mép vực của một kỷ lục mang tính lịch sử: hơn 4.200 trận liên tiếp có ít nhất một cầu thủ trưởng thành từ học viện góp mặt. Việc giữ kỷ lục này bằng cách để cầu thủ ngồi dự bị là điều dễ dàng, nhưng nó không còn ý nghĩa nếu những cái tên như Mainoo, Garnacho hay trước đó là Rashford đều lần lượt rơi vào cảnh bị “bỏ rơi”.
Tại tuổi 20, Mainoo có thể chọn kiên nhẫn, tiếp tục học hỏi và chờ đợi cơ hội. Nhưng bóng đá hiện đại không phải nơi cho sự chờ đợi kéo dài. Nếu muốn lọt vào mắt xanh của Thomas Tuchel cho World Cup 2026, anh cần được thi đấu thường xuyên – điều mà Amorim hiện không thể đảm bảo.
Man Utd có thể thu về một khoản tiền lớn nếu bán Mainoo, nhưng cái giá thực sự phải trả là hình ảnh của một CLB từng nuôi dưỡng thế hệ vàng từ học viện. Nếu để Mainoo rời đi, Quỷ đỏ không chỉ mất đi một “người thay đổi trận đấu”, mà còn có thể đánh mất luôn một phần bản sắc từng là biểu tượng của chính họ.