Những tài năng xuất chúng ấy, với nền tảng kỹ thuật hoàn hảo, họ khiến trái bóng cứng đầu cũng biết vâng lời! Mặc kệ ai đã sáng tạo ra bóng đá, bất chấp người Brazil đã đưa nó lên đỉnh cao, nhưng, chỉ có người Hà Lan mới viết được sách giáo khoa bóng đá.
Trái ngang thay, khi “Cơn lốc màu da cam” tưởng như đã cuốn trôi cả thế giới, thì họ luôn gục ngã một cách đầy bi kịch trước Chúa. Arjen Robben là một cầu thủ Hà Lan thắm đượm sự trái ngang và bi kịch đó. Một thứ được phổ cập thành truyền thống ở nền bóng đá dưới mực nước biển.
Khi Robben chỉ là một đóa hoa Tulip nhẹ nhè tỏa hương, bình tĩnh nở rộ và leo lét trong một khu vườn đầy cỏ dại. Anh được bấn gốc, và cắm xuống mảnh đất mù sương khắc nghiệt ở London. Đóa hoa Tulip đó được vun xới bằng những đồng Rúp, tưới bằng dầu hỏa. Không biết có phải vì thời tiết hay do cách trồng trọt không giống nông dân ấy, nên Robben biến thành hoa Tulip thủy tinh, đẹp nhưng dễ vỡ. Và chỉ hoàn hảo khi nằm gọn gàng mà không dung tục trong lòng kính.
Đến Stamford Brigde tưởng như Robben có thể khoe cái chân trái ma thuật của mình. Nhưng, chấn thương ve vãn liên tục, tán tỉnh gấp gáp, rồi cưa cẩm quyết liệt khiến Robben đổ gục. Hầu như, đá vài ba tuần Robben lại bị chấn thương phải nghỉ vài ba tháng. Ra sân được ít tháng anh gặp chấn thương phải ở ngoài cả mùa. Nhiều người tin rằng, không chấn thương dai dẳng, Robben đã có thể đoạt quả bóng Vàng. Tất nhiên là vào một ngày đẹp trời. Ngày đó, Messi và Ronaldo đi vắng.
May mắn là Arjen Robben đã kinh qua những chấn thương đau khổ, chiến thắng chính bản thân để đủ tư cách đánh bại mọi đối thủ. Bất chấp tài năng của Robben được thừa nhận một cách phủ phàng tại Madrid, nhưng, đóa hoa Tulip màu cam này, đã được định mệnh sắp đặt để vươn mình hóa thành sắc đỏ rực rỡ giữa bầu trời Munich.
Ở đây anh thoải mái làm ảo thuật bên cánh phải, thanh thoát dẫn bóng vào trung lộ và vẽ lên không trung một đường cong. Một chiêu, một thức ấy, mọi hậu vệ ở Bundesliga, và thế giới dường như biết rõ mồng một, nhưng, Robben vẫn làm thủ môn đối phương khóc thét, khán đài nổ tung, CĐV trụy tim cấp tính, và lu mờ mọi tiền vệ cánh.
Bây giờ khi anh không còn là tạo vật mong manh, ngay lập tức Robben trở thành một nhà “Cảm xúc học”. Anh có thể không phải là ngôi sao sáng nhất, nhưng, cầu thủ của Bayern chắc chắn là người nuôi dưỡng cho khán giả nhiều cảm xúc nhất.
Ở World Cup 2010, những người Hà Lan như đã sờ được nổi buồn. Trong khoảnh khắc, Robben có thể đưa “Cơn lốc màu da cam” lên đỉnh thế giới, thì đau lòng thay, Chúa cư ngụ trong thân xác Casillas. Hai năm sau ở Chung kết Champions League, người Munich không đốt đèn mà thắp sáng thành phố bằng niềm tin, cả nước Đức chờ rót bia vào chiếc cúp Bạc thì Robben góp sức mua vé đưa mọi thứ về London. Xong trận đấu ấy, Robben tìm mãi mà chẳng thấy cái hố nào ở Munich để anh nhảy tọt xuống.
Cũng trong năm 2012 bi kịch ấy, cả đất nước Hà Lan bị Robben và đồng đội đưa về thảm họa ngày 31-01-1953. Đội bóng vượt qua vòng bảng gây bao kinh hoàng, từ ứng cử viên đô địch thành anh hùng sa cơ, “Cơn lốc màu da cam” thành gió chướng nghịch mùa. Đáng thương thay, trong thảm họa bóng đá quốc gia ấy, Robben bị chỉ trích vì tính ích kỉ và không có tinh thần đồng đội.
Nhưng, họ đâu có biết rằng, nếu không ích kỉ, không điệu đà, không õng ẹo thì không phải Robben. Những thứ đó làm anh thăng hoa trên sân cỏ. Có một nghịch lý là, mọi HLV đều ham muốn Robben nhưng cũng chán ghét anh. Họ thèm khát một Robben xuất sắc trên sân bóng, họ ghét cay ghét đắng cá tính của anh. Thế nên, Jupps Heynckes từng buộc anh phải lên ghế dự bị để bào mòn tính ích kỉ, Ribery từng thô bạo cho anh ăn đấm, dẫu cầu thủ người Pháp bao đời vẫn dịu dàng với các mỹ nhân chưa đủ tuổi vị thành niên.
Nếu Torres kì lạ bởi không cần quá xuất sắc, anh cũng về nhất mọi giải đấu, thì Robben tỏa sáng rực rỡ nhưng vẫn luôn là “kẻ về nhì vĩ đại”. Người Đức ví anh như Micheal Ballack. Người Anh gọi là Andy Murray. Còn người Việt Nam so sánh anh với HLV Alfred Riedl.
Robben bây giờ đã không còn về nhì. Anh là công thần của Munich ở Champions League 2013. Và có thể trong tương lai sẽ luôn về nhất. Rất nhiều người tin như thế. Nhưng chẳng ai dám tin, dám chờ đến ngày Robben trở thành vua chuyền bóng châu Âu. Hoặc giả, người ta tin đầu anh tóc mọc lại thành rừng chứ chẳng ai tin, Robben biết có 10 đồng đội của mình trên sân.
Số phận buộc anh phải như vậy. Không cần xuất sắc nhất nhưng phải mang lại nhiều cảm xúc xa xỉ nhất. Chẳng có tính cách nào sai. Bây giờ cũng không ai buộc Robben phải thay đổi nữa.
![]() |
| Arjen Robben |
Trái ngang thay, khi “Cơn lốc màu da cam” tưởng như đã cuốn trôi cả thế giới, thì họ luôn gục ngã một cách đầy bi kịch trước Chúa. Arjen Robben là một cầu thủ Hà Lan thắm đượm sự trái ngang và bi kịch đó. Một thứ được phổ cập thành truyền thống ở nền bóng đá dưới mực nước biển.
Khi Robben chỉ là một đóa hoa Tulip nhẹ nhè tỏa hương, bình tĩnh nở rộ và leo lét trong một khu vườn đầy cỏ dại. Anh được bấn gốc, và cắm xuống mảnh đất mù sương khắc nghiệt ở London. Đóa hoa Tulip đó được vun xới bằng những đồng Rúp, tưới bằng dầu hỏa. Không biết có phải vì thời tiết hay do cách trồng trọt không giống nông dân ấy, nên Robben biến thành hoa Tulip thủy tinh, đẹp nhưng dễ vỡ. Và chỉ hoàn hảo khi nằm gọn gàng mà không dung tục trong lòng kính.
Đến Stamford Brigde tưởng như Robben có thể khoe cái chân trái ma thuật của mình. Nhưng, chấn thương ve vãn liên tục, tán tỉnh gấp gáp, rồi cưa cẩm quyết liệt khiến Robben đổ gục. Hầu như, đá vài ba tuần Robben lại bị chấn thương phải nghỉ vài ba tháng. Ra sân được ít tháng anh gặp chấn thương phải ở ngoài cả mùa. Nhiều người tin rằng, không chấn thương dai dẳng, Robben đã có thể đoạt quả bóng Vàng. Tất nhiên là vào một ngày đẹp trời. Ngày đó, Messi và Ronaldo đi vắng.
May mắn là Arjen Robben đã kinh qua những chấn thương đau khổ, chiến thắng chính bản thân để đủ tư cách đánh bại mọi đối thủ. Bất chấp tài năng của Robben được thừa nhận một cách phủ phàng tại Madrid, nhưng, đóa hoa Tulip màu cam này, đã được định mệnh sắp đặt để vươn mình hóa thành sắc đỏ rực rỡ giữa bầu trời Munich.
Ở đây anh thoải mái làm ảo thuật bên cánh phải, thanh thoát dẫn bóng vào trung lộ và vẽ lên không trung một đường cong. Một chiêu, một thức ấy, mọi hậu vệ ở Bundesliga, và thế giới dường như biết rõ mồng một, nhưng, Robben vẫn làm thủ môn đối phương khóc thét, khán đài nổ tung, CĐV trụy tim cấp tính, và lu mờ mọi tiền vệ cánh.
Bây giờ khi anh không còn là tạo vật mong manh, ngay lập tức Robben trở thành một nhà “Cảm xúc học”. Anh có thể không phải là ngôi sao sáng nhất, nhưng, cầu thủ của Bayern chắc chắn là người nuôi dưỡng cho khán giả nhiều cảm xúc nhất.
Ở World Cup 2010, những người Hà Lan như đã sờ được nổi buồn. Trong khoảnh khắc, Robben có thể đưa “Cơn lốc màu da cam” lên đỉnh thế giới, thì đau lòng thay, Chúa cư ngụ trong thân xác Casillas. Hai năm sau ở Chung kết Champions League, người Munich không đốt đèn mà thắp sáng thành phố bằng niềm tin, cả nước Đức chờ rót bia vào chiếc cúp Bạc thì Robben góp sức mua vé đưa mọi thứ về London. Xong trận đấu ấy, Robben tìm mãi mà chẳng thấy cái hố nào ở Munich để anh nhảy tọt xuống.
Cũng trong năm 2012 bi kịch ấy, cả đất nước Hà Lan bị Robben và đồng đội đưa về thảm họa ngày 31-01-1953. Đội bóng vượt qua vòng bảng gây bao kinh hoàng, từ ứng cử viên đô địch thành anh hùng sa cơ, “Cơn lốc màu da cam” thành gió chướng nghịch mùa. Đáng thương thay, trong thảm họa bóng đá quốc gia ấy, Robben bị chỉ trích vì tính ích kỉ và không có tinh thần đồng đội.
Nhưng, họ đâu có biết rằng, nếu không ích kỉ, không điệu đà, không õng ẹo thì không phải Robben. Những thứ đó làm anh thăng hoa trên sân cỏ. Có một nghịch lý là, mọi HLV đều ham muốn Robben nhưng cũng chán ghét anh. Họ thèm khát một Robben xuất sắc trên sân bóng, họ ghét cay ghét đắng cá tính của anh. Thế nên, Jupps Heynckes từng buộc anh phải lên ghế dự bị để bào mòn tính ích kỉ, Ribery từng thô bạo cho anh ăn đấm, dẫu cầu thủ người Pháp bao đời vẫn dịu dàng với các mỹ nhân chưa đủ tuổi vị thành niên.
Nếu Torres kì lạ bởi không cần quá xuất sắc, anh cũng về nhất mọi giải đấu, thì Robben tỏa sáng rực rỡ nhưng vẫn luôn là “kẻ về nhì vĩ đại”. Người Đức ví anh như Micheal Ballack. Người Anh gọi là Andy Murray. Còn người Việt Nam so sánh anh với HLV Alfred Riedl.
Robben bây giờ đã không còn về nhì. Anh là công thần của Munich ở Champions League 2013. Và có thể trong tương lai sẽ luôn về nhất. Rất nhiều người tin như thế. Nhưng chẳng ai dám tin, dám chờ đến ngày Robben trở thành vua chuyền bóng châu Âu. Hoặc giả, người ta tin đầu anh tóc mọc lại thành rừng chứ chẳng ai tin, Robben biết có 10 đồng đội của mình trên sân.
Số phận buộc anh phải như vậy. Không cần xuất sắc nhất nhưng phải mang lại nhiều cảm xúc xa xỉ nhất. Chẳng có tính cách nào sai. Bây giờ cũng không ai buộc Robben phải thay đổi nữa.
Lờ Hờ Hờ |
00:00 30/11/-0001















