Trong những chuyến lang thang, rất nhiều khi tôi thức dậy vào buổi sáng và phải mất một lúc lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu. Sáng hôm qua là một dịp như thế. Tôi thức dậy, thấy trước mặt cỏ lá đẫm sương đêm, xung quanh, áp sát lấy tôi là những tấm vải bạt. Sau một chốc, tôi mới ồ lên, thấy vui vui khi định hình được nơi mà mình vừa ngủ. Đó là một giấc ngủ êm, dù rằng đôi lúc có rùng mình vì lạnh.
![]() |
Cô gái sôi nổi
Tôi gặp Lorie rất tình cờ ở một nơi chốn mênh mông. Nàng tên là Lorena Román Santiago, đến từ miền nam Tây Ban Nha, cách Rock of Gibraltar chừng 100 cây số. Thấy tên dài quá, không biết phải gọi thế nào, tôi mới hỏi: “Nếu anh trai gọi em, thì sẽ gọi là Lorena, hay Román, hay là Santiago?”. Tôi hỏi thế, vì cô đến đây cùng anh trai. Cô bảo, tên thường gọi là Lorena, nhưng chỗ thân mật thì gọi là Lorie. Tôi nói mình sẽ gọi là Lorie. Cô nàng cười tít mắt.
Cô gái này thật đậm đà, da ngăm đen đặc trưng của người dân miền biển, nơi vùng cửa ngõ Địa Trung Hải thông ra Đại Tây Dương. Lorie kể, cô yêu Real Madrid và ở đội tuyển quốc gia, thần tượng của cô là Fernando Torres. “Sao không chọn một đội bóng dưới miền nam mà yêu?”, tôi cắc cớ. Lorie cười: “Ở Tây Ban Nha, người ta thường chọn một trong hai, Real hoặc Barca. Em ở gần Real hơn, nên chọn đội áo trắng”, Lorie lý luận. Còn tôi thì tiết lộ rằng, tôi hâm mộ Barca hơn. Lorie cười: “Tại cái anh chàng Messi ấy”.
Nơi chúng tôi đang đứng trò chuyện là một khu lều bạt mới được dựng lên trong dịp Euro 2012. Người ta tận dụng một bãi cỏ trống cách sân vận động chừng 500 m, để dựng lên những chiếc lều nhỏ xíu, dành cho hai người. Tất nhiên, Lorie đi với anh trai, nên lều tôi có đủ chỗ cho hai người thì cũng chẳng có ý nghĩa gì ở đây cả.
Khi bắt gặp hình ảnh về khu lều Activator Camp trên mạng, tôi đã quyết định mình sẽ ngủ ở nơi này, giữa bãi cỏ đẫm sương và giữa những cổ động viên bóng đá bụi bặm. Ở đấy, tôi có cơ hội cọ xát với những con người khác nhau, mỗi người một xứ sở, mỗi người yêu một đội bóng, nhưng tất cả cùng có một điểm chung, đó là yêu bóng đá hết mình. Nàng Lorie sôi nổi mà tôi gặp hôm ấy đã chia sẻ: “Em rất thích ở những nơi chốn như thế, dù thiếu tiện nghi. Ở đây, mình có thể tiệc tùng thâu đêm suốt sáng, có thể cuồng nhiệt bất cứ lúc nào. Ở đây, em cảm thấy được tự do nhất”. Lorie yêu tự do, và tôi cũng thế. Tự do như một cú dốc bóng ngẫu hứng của Fernando Torres vậy.
Những gặp gỡ tình cờ
Tôi đến khu lều Activator Camp vào buổi chiều, sau khi đã đặt chỗ qua mạng với giá 60 zloty cho mỗi đêm. 60 zloty tính ra gần 400.000 đồng. Một cái lều nhỏ, một đêm và 400.000 đồng. Con số rất hấp dẫn để kinh doanh, phải không? Nhưng dịch vụ này chỉ sống được một mùa Euro, sau đó thì phải bán thanh lý.
Những con người điều hành ở đấy, hoang dã và thân thiện, nên công đoạn nhận “phòng” và những trục trặc nhỏ nhặt đều được giải quyết êm ru. Khi nhận tiền xong, cô nàng tiếp tân đồ sộ dẫn tôi tới nơi mà tôi sẽ gọi là “ngôi nhà nhỏ ở Gdansk”. Đó là một chiếc lều bé xíu, cao ngang bụng, dài chừng 2,5 m và rộng chừng 2 m. Cô gái lấy bút lông dầu đánh số 117 vào, vậy là tôi có số nhà... 9 nút. Một tín hiệu may mắn cho những ngày ở Gdansk, tôi hy vọng thế.
Trút hai ba lô xuống, tôi cứ ngỡ như vừa trút một ngọn Trường Sơn, sau khi đã cuốc bộ chừng ba cây số với cái đống đồ đạc lỉnh kỉnh hơn 20 kg.
Tôi thích thú ngắm nhìn nơi mình sẽ ở, những chiếc lều nhỏ như cây nấm trong truyện cổ tích. Thấy tôi loay hoay chụp hình, anh chàng phụ trách gợi ý: “Anh muốn chụp cảnh mình dựng lều không?”. Tôi hấp tấp gật đầu, thế là anh hướng dẫn tôi dựng lều, đơn giản chỉ bằng cách xuyên hai thanh sắt nhỏ qua một khung vải may sẵn. Mất chưa đầy 10 phút là một chiếc lều được dựng xong. Vì tính tiện lợi của nó, ở nhiều nước, loại dù này là món đồ mà dân dã ngoại, leo núi hay du lịch thám hiểm thường mang theo. Nhiều cổ động viên bóng đá trong mùa Euro cũng thế, nhiều người mang theo nhà di động để sẵn sàng ngủ bất cứ nơi nào mà họ thấy tiện.
Dựng lều xong, tôi lại loay hoay với việc ngắm nhìn khu “nhà nhỏ”. Ở một vài lều, các cổ động viên Tây Ban Nha và Ý đã kịp treo lên những lá cờ, trùm lên những chiếc áo rực rỡ sắc xanh, vàng, đỏ, trắng. Không khí bóng đá đã dần bao trùm nơi đây, ở chốn khá ẩm thấp nhưng lại mênh mông này.
Tôi vẫy chào những chàng trai áo đỏ - vàng, khẽ reo lên “España”, họ thích thú và trong thoáng chốc, chúng tôi trở thành bạn bè. Họ đều đến từ Tây Ban Nha, nhưng chỉ mới quen nhau tại khu lều này. Lorie cũng thế, nàng và anh trai mới quen những người kia, giống như tôi vậy. Nhưng tất cả giờ đây đều là bạn bè. Nàng thậm chí còn mời những người bạn mới quen dự sinh nhật nàng, được tổ chức trước một đêm, để ngày hôm sau dành tất cả trái tim và thời gian cho bóng đá. Tiệc tùng ở chốn phong sương đơn giản chỉ là những lon bia Zywiec, Carlsberg và những âm thanh rộn ràng. Mồi nhậu là những trận bóng đá, những câu chuyện trên trời dưới đất, và tất cả những gì mà người ta có thể trao nhau trong cuộc gặp thoáng chốc nhưng khó quên.
Trong ngày vui, Lorie là nhân vật chính. Cô nhận thật nhiều lời chúc mừng, từ nghiêm túc tới tếu táo. Riêng tôi chúc rằng đội Tây Ban Nha sẽ thắng và Torres là người ghi bàn. Nàng cực kỳ thích. Tôi cười, trong thâm tâm chỉ ước, giá mình có thể vào sân để ghi bàn, chứ không phải anh Torres đỏng đảnh kia.