Hồi đấy, những chuyên gia bóng đá đã cười khẩy vào cái giấc mơ World Cup đấy vì nó quá phi thực tế đồng thời chỉ để hùa theo sự cuồng nhiệt và kỳ vọng của người hâm mộ lần đầu hưởng hương vị huy chương SEA Games.
15 năm sau thì bóng đá Việt Nam vẫn chỉ mò mẫm trong khu vực Đông Nam Á và trồi sụt với các danh hiệu trong đó có một lần lên ngôi cao nhất Đông Nam Á: Vô địch Tiger Cup 2008.
Cũng vào thời điểm bóng đá Việt Nam mơ liều một suất dự World Cup cho bóng đá nam thì bóng đá nữ còn thi đấu trong bóng tối. Sở dĩ phải gọi là bóng tối vì thời điểm đấy bóng đá nữ chưa được thừa nhận. May mà còn có hai đơn vị Quận 1 - TP.HCM và Hà Nội mê bóng đá nữ và duy trì đội bằng kinh phí riêng chỉ để lâu lâu đá với nam và với các đội lão tướng với suy nghĩ đón đầu thời điểm Tổng cục TDTT mở cửa để bóng đá nữ được công nhận. Đứng đầu hai đơn vị đấy lúc đó là Giám đốc Trung tâm TDTT quận 1 - ông Tư Ngữ (đã mất) và Giám đốc Sở TDTT Hà Nội - Hoàng Vĩnh Giang.
Thời cơ đến khi bóng đá Malaysia gửi thư mời Quận 1 – TP.HCM cử đội đến dự giải giao hữu quốc tế. Thế là ông Tư Ngữ bàn với ông Giang kết hợp hai đội bóng địa phương làm đại diện Việt Nam tham dự giải trên. Lạ lùng thay với thành phần ghép vội vàng đấy, bóng đá Việt Nam lại lên ngôi vô địch ngay trên sân Merdeka của Malaysia và được đích thân công chúa Malaysia trao cúp vàng.
Trở về Việt Nam với cúp vàng khi đấy không ai nghĩ đến một ngày nào đó bóng đá nữ Việt Nam dự World Cup mà chỉ mong có một giải vô địch quốc gia và bóng đá nữ được thừa nhận.
Từ thời khắc lịch sử đấy đến nay, bóng đá nữ Việt Nam đã để lại nhiều dấu ấn với 7 chức vô địch Đông Nam Á và SEA Games cùng 6 lần chơi vòng chung kết Châu Á.
Bóng đá nữ Việt Nam khác với bóng đá nam ở chỗ, họ chỉ mơ đến một giải vô địch quốc gia rồi lấy đó làm đà tiến trong khi bóng đá nam thì đầu tư mãi vẫn chỉ quanh quẩn trong cái ao làng.
Một giấc mơ thật đơn sơ nhưng thành quả thì thật hào hùng.
15 năm sau thì bóng đá Việt Nam vẫn chỉ mò mẫm trong khu vực Đông Nam Á và trồi sụt với các danh hiệu trong đó có một lần lên ngôi cao nhất Đông Nam Á: Vô địch Tiger Cup 2008.
![]() |
Cũng vào thời điểm bóng đá Việt Nam mơ liều một suất dự World Cup cho bóng đá nam thì bóng đá nữ còn thi đấu trong bóng tối. Sở dĩ phải gọi là bóng tối vì thời điểm đấy bóng đá nữ chưa được thừa nhận. May mà còn có hai đơn vị Quận 1 - TP.HCM và Hà Nội mê bóng đá nữ và duy trì đội bằng kinh phí riêng chỉ để lâu lâu đá với nam và với các đội lão tướng với suy nghĩ đón đầu thời điểm Tổng cục TDTT mở cửa để bóng đá nữ được công nhận. Đứng đầu hai đơn vị đấy lúc đó là Giám đốc Trung tâm TDTT quận 1 - ông Tư Ngữ (đã mất) và Giám đốc Sở TDTT Hà Nội - Hoàng Vĩnh Giang.
Thời cơ đến khi bóng đá Malaysia gửi thư mời Quận 1 – TP.HCM cử đội đến dự giải giao hữu quốc tế. Thế là ông Tư Ngữ bàn với ông Giang kết hợp hai đội bóng địa phương làm đại diện Việt Nam tham dự giải trên. Lạ lùng thay với thành phần ghép vội vàng đấy, bóng đá Việt Nam lại lên ngôi vô địch ngay trên sân Merdeka của Malaysia và được đích thân công chúa Malaysia trao cúp vàng.
Trở về Việt Nam với cúp vàng khi đấy không ai nghĩ đến một ngày nào đó bóng đá nữ Việt Nam dự World Cup mà chỉ mong có một giải vô địch quốc gia và bóng đá nữ được thừa nhận.
Từ thời khắc lịch sử đấy đến nay, bóng đá nữ Việt Nam đã để lại nhiều dấu ấn với 7 chức vô địch Đông Nam Á và SEA Games cùng 6 lần chơi vòng chung kết Châu Á.
Bóng đá nữ Việt Nam khác với bóng đá nam ở chỗ, họ chỉ mơ đến một giải vô địch quốc gia rồi lấy đó làm đà tiến trong khi bóng đá nam thì đầu tư mãi vẫn chỉ quanh quẩn trong cái ao làng.
Một giấc mơ thật đơn sơ nhưng thành quả thì thật hào hùng.
Nguyễn Nguyên |
00:00 30/11/-0001