Vào một ngày tháng 11 năm 2025, ở thành phố Coventry, Frank Lampard đứng bên đường biên quan sát đội bóng của mình thi đấu. Coventry đang dẫn đầu bảng Championship, và trên gương mặt Lampard là vẻ bình tĩnh, tự tin của một người đã trải qua nhiều sóng gió trong sự nghiệp. Ông bật cười khi kể về cái mắt cá chân đang sưng của mình, nó không phải xuất phát từ va chạm trong buổi tập, mà chỉ vì “vô tình trật chân khi chơi với lũ trẻ ở nhà.”
Hình ảnh đó, một sự pha trộn giữa hình ảnh của người cha trong gia đình và một HLV đầy tham vọng. Để hiểu Frank Lampard, người ta phải nhìn xa hơn 211 bàn thắng cho Chelsea, xa hơn những danh hiệu Ngoại hạng Anh, và thậm chí xa hơn cả nỗi đau khi bị chính câu lạc bộ mình yêu mến sa thải.
Chân dung của ông không được vẽ bằng những nét vẽ thiên tài bẩm sinh, mà bằng những lớp sơn dày đặc của sự kiên trì, lòng tự tôn mãnh liệt và một bộ não không nghỉ.
Nền tảng
Nguồn gốc của "Super Frankie" không nằm ở tài năng thiên bẩm. Chính Lampard, trong một cuộc phỏng vấn năm 2021, đã thẳng thắn thừa nhận điều đó. Ông nói rằng khi còn là một đứa trẻ, ông "nói chung là cầu thủ giỏi thứ hai hoặc thứ ba" trong bất kỳ đội nào mình tham gia. "Tôi không phải là người nhanh nhất, không phải là người khéo léo nhất," huyền thoại người Anh tự đánh giá về bản thân mình.
Vậy, làm thế nào một cầu thủ chỉ ở mức khá, như lời nhận xét khiêm tốn của Lampard lại trở thành tiền vệ ghi bàn vĩ đại nhất trong lịch sử Ngoại hạng Anh?
Câu trả lời nằm trong một nguyên tắc mà ông chia sẻ vào năm 2018: "Những gì bạn bỏ ra là những gì bạn nhận lại."
Lampard là người luôn biết rõ mình là ai. Ông hiểu những điểm yếu của bản thân và không cố che giấu chúng. Thay vào đó, ông dùng sự chăm chỉ và tinh thần cống hiến để bù đắp. Với Lampard, bóng đá không chỉ là trò chơi mà còn là thứ cần được học hỏi và tìm hiểu đến tận cùng. Ông thường ở lại sân sau buổi tập, kiên nhẫn sút bóng hết lần này đến lần khác, không phải vì huấn luyện viên yêu cầu, mà vì chính ông muốn mình phải tốt hơn mỗi ngày.
Sự nghiệp thi đấu của Lampard là câu chuyện về ý chí và nỗ lực phi thường. Khi còn nhỏ, ông từng bị người hâm mộ West Ham chế giễu và chỉ trích, nhưng nhờ có người chú Harry Redknapp luôn tin tưởng và dìu dắt, Lampard không bỏ cuộc.
Sau này, ông trở thành nhân vật không thể thay thế ở Chelsea dưới thời Jose Mourinho, người đã giúp ông vươn lên một tầm cao mới. Lampard không phải là cầu thủ tài năng bẩm sinh, nhưng ông đã tận dụng tối đa những gì mình có, làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai để đạt đến đỉnh cao trong sự nghiệp, trở thành một phần huy hoàng trong lịch sử Chelsea.
Cú ngã
Ngày 25 tháng 1 năm 2021, Frank Lampard bị sa thải khỏi cương vị HLV trưởng Chelsea. Đây không chỉ là một quyết định chuyên môn, mà còn là một vết cắt sâu vào tâm hồn huyền thoại của The Blues.
“Khi bạn mất việc, điều đó thật sự rất khó khăn,” Lampard thừa nhận sau khi rời Chelsea, “Bất kỳ ai nói khác đi đều đang nói dối. Có một chút tổn thương về lòng tự trọng. Bạn dành tất cả thời gian, công sức cho một mục tiêu, rồi bỗng nhiên mọi thứ bị lấy đi. Nhưng đó là cuộc sống, và bạn phải học cách đối mặt với nó.”
Cú ngã đó là phần quan trọng nhất trong câu chuyện về Lampard. Ông từng cố gắng tiếp cận công việc trong mơ của mình bằng một cái đầu thực dụng, hiểu rõ Chelsea là nơi các huấn luyện viên dễ bị cuốn vào vòng xoay nghiệt ngã của áp lực và kỳ vọng. Nhưng Lampard cũng thừa nhận rằng ông không thể đưa ra quyết định chỉ bằng lý trí. Bởi đằng sau lý trí ấy là một trái tim vẫn đập mạnh vì Chelsea, câu lạc bộ đã gắn bó với ông suốt gần nửa cuộc đời.
Trong quãng thời gian rảnh sau đó, Lampard làm đúng kiểu “Lampard”: ngồi phân tích. Ông xem lại các quyết định, thừa nhận có những chi tiết nhỏ lẽ ra có thể làm khác. Nhưng ông cũng bảo vệ công việc của mình: tin rằng đã đặt nền móng vững chắc bằng cách trao cơ hội cho các cầu thủ trẻ như Mason Mount, người ông từng gọi là “đội trưởng tương lai của Chelsea” và làm ông nhớ đến chính bản thân mình.
Sự trưởng thành của số 8 huyền thoại được thể hiện rõ nhất qua một hành động lặng lẽ: ông đã nhắn tin cho Thomas Tuchel, người kế nhiệm mình, để chúc may mắn. "Tôi chỉ cảm thấy đó là điều đúng đắn phải làm. Đó là phẩm chất của người đàn ông, vào năm 2018, đã nói rằng di sản cuối cùng ông muốn là được mọi người nhớ đến như "một người đồng đội tốt."
Khoảng lặng
Sau khi nghỉ hưu vào năm 2017, Lampard đã trải qua một cảm giác mà ít vận động viên đỉnh cao thừa nhận: sự nhẹ nhõm. "Tôi hầu như không đá một quả bóng nào kể từ khi giải nghệ," ông nói vào năm 2018. "Tôi không có khao khát được đá bóng... Tôi cần sự khoảng lặng. Tôi thực sự cần."
Khoảng lặng ấy đã mở ra một Frank Lampard khác. Không còn là người đàn ông sống trong nhịp căng thẳng của bóng đá, đây là Lampard phiên bản 2014, người từng háo hức nói về bộ truyện thiếu nhi Frankie’s Magic Football do chính ông viết. Ông chia sẻ niềm yêu thích với các tác phẩm của Roald Dahl và niềm trân trọng dành cho thư viện, nơi nuôi dưỡng trí tưởng tượng của mình từ thuở nhỏ.
Cuộc sống của cựu danh thủ nguời Anh không chỉ xoay quanh bóng đá. Ông còn là người yêu tri thức, đọc nhiều, viết nhiều, và luôn coi gia đình là trung tâm. Sau ánh đèn sân cỏ, ông là người cha dành thời gian cho các con, người đàn ông điềm đạm hơn, sâu sắc hơn.
Trong thời gian nghỉ sau khi rời Chelsea, ông lại tìm thấy niềm vui trong cuộc sống thường nhật. Ông trở thành đàn ông của gia đình, chuyên dọn dẹp máy rửa bát và đưa rác ra ngoài, hoàn toàn đắm mình vào việc chăm sóc những đứa con nhỏ.
Thậm chí có một giai thoại hài hước từ năm 2021, khi ông đang dọn dẹp và tình cờ tìm thấy một trong những huy chương vô địch Ngoại hạng Anh của mình trong một chiếc giày. Lampard cười và nói rằng có lẽ ông đã nhét nó vào đó sau một bữa tiệc cuối mùa. Điều này cho thấy một người đàn ông không bị ám ảnh bởi những chiến tích quá khứ, mà luôn tập trung vào điều sắp tới.
Tái sinh
Điều ông chờ đợi cuối cùng cũng đến, khi Lampard được bổ nhiệm Coventry City vào cuối năm 2024. Tuy nhiên, người hâm mộ không hoàn toàn đặt niềm tin vào "Super Frankie". Lý do đơn giản: Lampard phải thay thế Mark Robins, người được xem như huyền thoại của câu lạc bộ.
Nhưng Lampard của năm 2025 đã khác. Ông là phiên bản trưởng thành và điềm đạm hơn, mang theo một triết lý bóng đá đã được rèn giũa qua nhiều năm thử thách. “Tôi bình tĩnh hơn một chút,” ông nói, và điều đó thể hiện rõ trong cách ông dẫn dắt Coventry, không ồn ào, không phô trương, chỉ tập trung vào công việc và con người.
Ngay từ năm 2018, Lampard đã nói rõ điều mà ông luôn tin tưởng. “Khi là một cầu thủ, bạn có thể khá ích kỷ. Nhưng khi là huấn luyện viên, điều đó hoàn toàn ngược lại.” Ông bị cuốn hút bởi ý tưởng làm thế nào để quản lý một tập thể, nơi đầy những cá tính khác nhau và không thể áp dụng một quy tắc chung cho tất cả.
Với Lampard, làm HLV không chỉ là xây dựng chiến thuật, mà còn là nghệ thuật kết nối, thấu hiểu và khơi dậy tinh thần của từng cầu thủ. Chính điều đó giúp ông ngày càng trưởng thành hơn trên con đường huấn luyện.
Tại Coventry, những gì Lampard từng nói đã trở thành hiện thực. Thành công của ông được xây dựng chính từ khả năng quản lý con người và sự thấu hiểu tâm lý cầu thủ.
Kaine Kesler-Hayden kể lại ấn tượng đầu tiên khi gặp Lampard: “Cách ông ấy cư xử và nói chuyện khiến tôi thực sự thích ông ấy.” Còn Jack Rudoni, cầu thủ xuất sắc nhất mùa giải, chia sẻ: “Ông ấy làm việc trực tiếp với tôi, giúp tôi hiểu rõ hơn về vị trí của mình. Ông ấy đã khai thác được những gì tốt nhất trong tôi.”
Lampard đã làm điều đó bằng cách là chính mình: siêng năng, chu đáo, và tập trung vào con người. Ông không xé bỏ di sản của Robins mà xây dựng trên nền tảng đó. Ông đã mang đến đội bóng một cường độ mới, một năng lượng và tốc độ như cái cách ông yêu cầu trong hiệp hai trận gặp Sheffield United, lật ngược thế cờ bằng những điều chỉnh chiến thuật và một niềm tin sắt đá.
Huyền thoại một thời của The Blues vẫn giữ trong mình ngọn lửa khao khát. “Tôi luôn muốn chứng minh mọi người đã sai”.
Thế nhưng giờ đây, ngọn lửa ấy không còn bốc cháy dữ dội như những ngày còn thi đấu. Nó được kiểm soát, được ông biến thành nguồn năng lượng bền bỉ, một chiếc lò rèn âm ỉ, nơi Lampard dùng ý chí và kinh nghiệm của mình để rèn giũa tập thể Coventry trở nên mạnh mẽ, kỷ luật và tin vào chính mình.
Chân dung Hoàn chỉnh
Frank Lampard không phải là một thiên tài bẩm sinh đã lướt qua sự nghiệp của mình. Ông là một người thợ thủ công, một học giả của trận đấu, người đã tự mình vươn lên đỉnh cao bằng mồ hôi và trí tuệ.
Và cuối cùng, khi tất cả các bàn thắng được đếm, các danh hiệu được cất đi, và các trận đấu kết thúc, di sản mà Frank Lampard mong muốn nhất, theo lời của chính ông vào năm 2018, vẫn là điều giản dị nhất:
"Điều tôi mong muốn vào cuối sự nghiệp của mình, là chỉ cần có ai đó nói rằng: ‘Anh ấy là một người đồng đội tốt.’ Không chỉ trên sân cỏ, mà còn là một người bạn, một người biết lắng nghe, một con người đúng nghĩa.”
Câu nói ấy tóm gọn triết lý sống của Lampard, giản dị, khiêm nhường và đầy nhân văn. Sau tất cả vinh quang, điều ông trân trọng nhất vẫn là cách mình được nhớ đến bởi những người từng cùng chia sẻ phòng thay đồ, chứ không phải những danh hiệu.













