
"Tôi đã cảm thấy hoàn toàn lạc lối," thủ môn Elaha Safdari nhớ lại. "Tôi không quen biết ai cả, nhưng từng chút một, bóng đá đã cho tôi sức mạnh và nghị lực để bắt đầu lại, bắt đầu từ con số không, để xây dựng, để tiếp tục và thúc đẩy bản thân tiến về phía trước."
Đã bốn năm kể từ ngày Safdari, khi đó mới 17 tuổi, đặt chân đến Anh. Cô là một thành viên của đội tuyển trẻ nữ Afghanistan được sơ tán sau khi Taliban nắm quyền. Ở phía bên kia thế giới, tại Úc, Nazia Ali, một tiền vệ mạnh mẽ của đội tuyển quốc gia, cũng phải chạy trốn khi còn là một đứa trẻ. Cô nói rằng bóng đá đã cứu mạng mình. "Bóng đá là sự tự do của tôi," cô chia sẻ. "Khi tôi chơi bóng, nó giúp tôi có hy vọng."
Safdari và Ali, dù ở hai đầu thế giới, đều có chung một sợi dây kết nối mãnh liệt: bóng đá. Nhưng đối với họ, bóng đá không chỉ là một trò chơi. Đó là sự cứu rỗi, là sự phản kháng, và là một cuộc chiến không ngừng nghỉ để giành lại sự công nhận cho bản thân và cho hàng triệu phụ nữ bị bỏ lại phía sau.
Bóng đá là tự do, bóng đá là sự trả thù
Câu chuyện của họ nhuốm màu bi kịch cá nhân. Nazia Ali mới 5 tuổi khi cha cô bị Taliban sát hại, và 12 tuổi khi mẹ cô chịu chung số phận. Chính mẹ là người đã ủng hộ giấc mơ bóng đá của cô. Sau khi bố mẹ qua đời, đội bóng trở thành gia đình và bóng đá trở thành sự kháng cự của cô. "Tôi sút vào quả bóng như một cách trả thù Taliban, những kẻ đã cướp đi cha mẹ tôi," Ali nói. "Tôi đã tìm thấy tình chị em và cộng đồng của mình thông qua bóng đá."

Đối với Elaha Safdari, cuộc sống ở Anh là một cú sốc. "Tôi chỉ là một đứa trẻ và tôi đã phải trưởng thành chỉ sau một đêm. Thật khó khăn khi phải bỏ lại mọi thứ: gia đình, bạn bè, mọi mối liên kết. Và rồi, trở thành một người tị nạn ở Anh cũng không hề dễ dàng."
Cuộc chiến nơi đất khách
Khó khăn lớn nhất ban đầu của Safdari là rào cản ngôn ngữ, điều đã trực tiếp ảnh hưởng đến sự nghiệp sân cỏ của cô. "Tôi đã đi thử việc ở một vài câu lạc bộ," cô kể. "Có một đội bóng mà các HLV có vẻ khá hài lòng với màn trình diễn của tôi. Nhưng tôi không thể nói tiếng Anh, mà tôi lại là một thủ môn. Với vị trí của mình, tôi cần phải giao tiếp rất nhiều. Tôi nghĩ một trong những lý do họ từ chối tôi là vì rào cản ngôn ngữ. Thật buồn khi bạn biết mình có tài năng nhưng lại không thể tham gia đội bóng."
Cô cũng phải đối mặt với nạn phân biệt chủng tộc, đôi khi công khai, đôi khi ngấm ngầm. Cô cảm thấy áp lực ở khắp mọi nơi, luôn phải tự giới thiệu mình là một người tị nạn. "Tôi chấp nhận rằng tôi là một người tị nạn, nhưng tôi buộc phải rời bỏ đất nước mình. Tôi chỉ muốn mọi người hiểu những gì chúng tôi phải trải qua."

Ở Úc, Nazia Ali cũng gặp khó khăn về tài chính. Khi được CLB Box Hill mời gia nhập, họ yêu cầu một khoản phí từ 3.000-4.000 đô la Úc. "Tôi nói với họ rằng tôi không thể trả được vì tôi sống một mình và còn phải đi học," cô nói. "Sau đó, tôi kể cho họ nghe về hoàn cảnh của mình, và họ đã cấp cho tôi một suất học bổng."
Mặc cảm tội lỗi và cuộc chiến lớn nhất
Dù đã dần hòa nhập, cả Safdari và Ali đều bị ám ảnh bởi những tổn thương trong quá khứ và một "mặc cảm tội lỗi nặng nề của những người may mắn sống sót."
"Tôi thường xuyên có những cảm xúc này," Ali nói. "Khi bạn bè ở Afghanistan nhắn tin và gọi điện cầu xin sự giúp đỡ, tôi đã thực sự suy sụp và khá trầm cảm."
Safdari cũng chia sẻ: "Thật khó khăn. Tôi ở đây, tôi an toàn, tôi được chơi bóng, được đi học, nhưng tâm trí tôi lại ở quê nhà, lo lắng cho sự an toàn của cha mẹ và bạn bè. Đôi khi tôi không thể tập trung, ngay cả khi đang ở trên sân."
Trong những tuần gần đây, họ đã có những khoảnh khắc vui mừng khi được hội ngộ cùng các đồng đội tại các trại tuyển chọn do FIFA tổ chức, một sáng kiến nhằm thành lập một đội tuyển tị nạn nữ Afghanistan. Nhưng đối với các cầu thủ, đây chỉ là một bước đệm.
Cuộc đua với thời gian
"Chúng tôi rất biết ơn FIFA," Safdari nói, "nhưng mục tiêu cuối cùng của chúng tôi không phải là một đội tị nạn. Chúng tôi muốn chơi cho đội tuyển quốc gia và đại diện cho đất nước của mình một lần nữa."
Đây chính là cuộc chiến lớn nhất của họ. Họ chỉ ra một sự bất công rõ ràng: đội tuyển bóng đá nam và thậm chí cả đội tuyển cricket nữ của Afghanistan vẫn đang được phép thi đấu quốc tế, nhưng họ thì không.

Họ đã gửi ba câu hỏi trực tiếp đến FIFA: tương lai của đội tị nạn sẽ ra sao? Những cầu thủ không được chọn sẽ được hỗ trợ như thế nào? Và có hy vọng nào về việc công nhận một đội tuyển quốc gia chính thức trong tương lai không? FIFA đã từ chối bình luận về vấn đề này.
Thời gian không còn nhiều. "Sự nghiệp bóng đá có giới hạn," Safdari nói với giọng đầy lo lắng. "Thời gian đang trôi đi và chúng tôi cần điều đó xảy ra càng nhanh càng tốt. Bây giờ tôi đã 20 tuổi rồi. Hai năm là một khoảng thời gian rất dài để mất đi."
Cuộc chiến của họ không chỉ dành cho riêng mình. "Chúng tôi có rất nhiều đồng đội vẫn còn ở Afghanistan, Pakistan hay Iran đang chờ đợi sự giúp đỡ," cô nói. "Bóng đá là công cụ để tôi cất lên tiếng nói cho tất cả họ, là cách tôi chiến đấu và cho thế giới thấy rằng chúng tôi có khả năng làm những điều tuyệt vời."
Có thể hiểu được khát vọng của các nữ cầu thủ muốn đại diện cho quốc gia, thi đấu tại những đấu trường quốc tế như World Cup nữ. Đó không chỉ là lời công nhận của thế giới, mà còn là cột mốc đáng nhớ của hành trình vượt qua muôn vàn khó khăn trong cuộc sống, để theo đuổi giấc mơ cùng trái bóng tròn.
Câu chuyện của Elaha Safdari và Nazia Ali không chỉ là những hành trình cá nhân đầy cảm hứng mà còn là minh chứng cho sức mạnh của bóng đá trong việc thay đổi cuộc sống.
Giống như câu chuyện của cầu thủ Bayern Munich, Alphonso Davies và tiền vệ Eduardo Camavinga của Real Madrid, họ đã vươn lên từ những trại tị nạn để chứng tỏ tài năng và khát khao chiến thắng, đồng thời mang theo hy vọng cho những người đồng cảnh ngộ. Họ không chỉ đấu tranh cho bản thân mà còn cho tương lai của những phụ nữ và trẻ em đang bị tước đoạt quyền sống trong hòa bình.