
Thất bại trên sân nhà trước Paris Saint-Germain có lẽ chính là gáo nước lạnh cần thiết, một sự thật phũ phàng đến đúng thời điểm để Barcelona nhìn lại tham vọng thực sự của mình tại Champions League. Màn trình diễn của họ, đặc biệt là sau 10 phút đầu trận, là không thể chấp nhận đối với một đội bóng đặt mục tiêu tiến sâu tại đấu trường danh giá nhất châu Âu.
Những phút mở đầu diễn ra như một lời khẳng định đanh thép. Barcelona, dù phải đối mặt với nhà đương kim vô địch, đã hoàn toàn thống trị mọi khía cạnh của trận đấu. Lamine Yamal, người về đích thứ hai trong cuộc đua Quả bóng Vàng, đã trình diễn thứ bóng đá của một cầu thủ đẳng cấp bậc nhất thế giới. Tốc độ, kỹ thuật và sự tự tin của anh khiến hàng thủ PSG chao đảo, tạo ra những cơ hội mười mươi. Tưởng chừng như một chiến thắng tưng bừng đang chờ đợi đội chủ nhà.
Thế nhưng, sau khoảnh khắc bùng nổ đó, Barcelona dường như đã "ngủ quên". Họ đột ngột đánh mất sự tập trung, thi đấu chùng xuống và quên đi tầm quan trọng của trận đấu. Ngược lại, PSG đã thể hiện bản lĩnh của một ông lớn. Họ bình tĩnh chống đỡ, dần lấy lại thế trận và kiểm soát hoàn toàn cuộc chơi. Khi tiếng còi mãn cuộc vang lên, không ai có thể nghi ngờ rằng đội bóng đến từ Paris là những người chơi hay hơn và xứng đáng với chiến thắng.
Điều đáng nói là PSG giành chiến thắng khi thiếu vắng cả ba tiền đạo chủ lực đã mang về vinh quang cho họ một năm trước: không Ousmane Dembele, không Desire Doue, và cũng không có Khvicha Kvaratskhelia. Cầu thủ hay nhất trên sân không phải Lamine Yamal, mà là hậu vệ Nuno Mendes, người đã có một ngày thi đấu xuất sắc dù may mắn không phải nhận thẻ đỏ sau một pha phạm lỗi với chính ngôi sao của Barca.
Sự khác biệt trong trận đấu này không nằm ở yếu tố tài năng. Thậm chí có thể cho rằng Barcelona sở hữu nhiều cá nhân kiệt xuất hơn trên sân. Vấn đề cốt lõi nằm ở thái độ thi đấu, khát khao và sự tập trung. Đây là bài học nghiêm túc nhất mà thầy trò HLV Hansi Flick phải rút ra. Những trận cầu đỉnh cao không được định đoạt bởi sự may rủi, chúng được quyết định bởi ý chí chiến đấu và sự tập trung cao độ trong suốt 90 phút.

Trách nhiệm cũng không thể bỏ qua đối với Flick, người vốn được ca ngợi về khả năng ứng biến trong trận đấu. Ông đã đưa ra những quyết định chiến thuật khó hiểu. Việc để Lamine Yamal thi đấu trọn vẹn cả trận liệu có hợp lý? Rút Pedri ra nghỉ vào cuối trận để thay bằng Marc Bernal, cầu thủ mới trở lại không lâu sau chấn thương có phải là một lựa chọn đúng đắn? Và liệu ông có chờ đợi quá lâu, tới phút 72, mới thực hiện sự thay đổi người đầu tiên?
Điều tốt nhất Barcelona có thể làm lúc này là khiêm tốn học hỏi từ thất bại. Bất kể thế giới đánh giá họ cao đến đâu, sự thật là đội bóng xứ Catalan vẫn còn một chặng đường dài để chứng tỏ mình là một ứng cử viên thực thụ cho chức vô địch. Nếu muốn cạnh tranh sòng phẳng, họ cần phải phân tích một cách nghiêm túc những sai lầm đã mắc phải, bởi PSG chính là thước đo chuẩn mực cho đẳng cấp cao nhất.
Champions League là một cuộc đua đường trường, không quan trọng bạn khởi đầu ra sao, mà là cách bạn kết thúc. Nếu Barcelona có thể đi đến trận đấu cuối cùng, rất có thể đối thủ cản đường họ một lần nữa sẽ lại là những người đàn ông đến từ Paris. Vào ngày đó, họ sẽ cần một thái độ và một bản lĩnh hoàn toàn khác – bản lĩnh của nhà vô địch.