
Trong kỷ nguyên của huấn luyện viên Mikel Arteta, Arsenal đã chuyển mình mạnh mẽ, từ một đội bóng vốn khủng hoảng niềm tin từ người hâm mộ trở thành một ứng cử viên thực thụ cho chức vô địch Ngoại hạng Anh.
Nền tảng cho sự hồi sinh này là một chiến lược chuyển nhượng táo bạo và quyết đoán, thể hiện qua những thương vụ bom tấn như Declan Rice và Kai Havertz.
Tuy nhiên, đằng sau ánh hào quang của những bản hợp đồng đắt giá là một nghịch lý đáng báo động: Năng lực tối ưu hóa doanh thu từ việc bán cầu thủ của Arsenal lại bộc lộ nhiều yếu kém, đặt ra thách thức lớn cho mô hình phát triển bền vững của đội chủ sân Emirates.
Gần một thập kỷ đã trôi qua kể từ khi "Pháo thủ" thực hiện thương vụ bán cầu thủ giá trị nhất lịch sử câu lạc bộ, Alex Oxlade-Chamberlain gia nhập Liverpool với giá 35 triệu bảng vào năm 2017. Trong bối cảnh thị trường chuyển nhượng đã lạm phát phi mã, việc một kỷ lục tồn tại lâu như vậy minh chứng cho sự tụt hậu.
Khi các đối thủ cạnh tranh như Chelsea có thể bán Mason Mount với giá 60 triệu bảng, hay Manchester City thu về hơn 40 triệu bảng từ một tài năng trẻ như Cole Palmer, con số của Arsenal trở nên khiêm tốn một cách đáng lo ngại.
Sự tương phản này cho thấy một lỗ hổng nghiêm trọng trong chiến lược kinh doanh thể thao của đội chủ sân Emirates. Nguyên nhân của tình trạng này đến từ hai yếu tố chính.
Thứ nhất, Arsenal đã mắc sai lầm trong việc quản lý hợp đồng, dẫn đến việc nhiều cầu thủ giá trị ra đi theo dạng chuyển nhượng tự do hoặc với mức phí tượng trưng. Những cái tên như Pierre-Emerick Aubameyang, Alexandre Lacazette, và Mesut Ozil đều rời đi mà không mang lại một đồng doanh thu nào.
Đây là những tổn thất tài chính khổng lồ, làm suy yếu khả năng tái đầu tư của câu lạc bộ. Thứ hai, dù chính sách giữ chân các trụ cột như Bukayo Saka hay William Saliba thể hiện tham vọng lớn, "Pháo thủ" lại tỏ ra lúng túng khi cần thanh lý những cầu thủ không còn nằm trong kế hoạch.
Đại diện Bắc London thường để giá trị cầu thủ sụt giảm theo thời gian thay vì bán đúng thời điểm để tối đa hóa lợi nhuận.
Tuy nhiên, tia hy vọng đã xuất hiện. Thương vụ bán Folarin Balogun cho AS Monaco với giá trị có thể lên tới 34 triệu bảng là một bước đi đúng đắn, cho thấy ban lãnh đạo "Pháo thủ" bắt đầu nhận ra tầm quan trọng của việc bán cầu thủ.
Trong bối cảnh Luật Công bằng Tài chính (FFP) và Quy tắc Bền vững và Lợi nhuận (PSR) của Ngoại hạng Anh ngày càng siết chặt, việc tạo ra nguồn thu từ các thương vụ chuyển nhượng không còn là một lựa chọn, mà là yêu cầu bắt buộc.

Tóm lại, Arsenal đã thành công trong việc xây dựng một đội hình chất lượng cao, nhưng để duy trì vị thế cạnh tranh ở đỉnh cao, câu lạc bộ phải hoàn thiện nửa còn lại của phương trình: trở thành câu lạc bộ bán cầu thủ thông minh và hiệu quả.
Các kỳ chuyển nhượng sắp tới sẽ là bài kiểm tra thực sự cho sự thay đổi trong tư duy chiến lược này. Việc thanh lý thành công những cầu thủ như Aaron Ramsdale, Eddie Nketiah hay Emile Smith Rowe sẽ quyết định liệu đại diện Bắc London có thể thực sự xây dựng một đế chế bền vững hay không.