AFF Cup 2012 và những lá thư từ Bangkok: Nặng…!

14:12 Thứ tư 28/11/2012

Đấy là cảm giác của chúng tôi - những phóng viên Việt Nam ngồi ở tầng 5 SVĐ Rajamangala chiều tối qua để theo dõi ĐTVN thi đấu. Nặng vì cái cảm ĐT đá bế tắc trong tấn công và dường như có thể thủng lưới bất cứ lúc nào trong phòng ngự.

Khi ấy cái “bóng ma” trận chung kết SEA Games năm 2009 lại nhói ùa về: một trận đấu mà trước đó ai cũng bảo U.23 Việt Nam dễ đá, nhưng rốt cuộc khi lâm trận các cầu thủ lại nặng nề tới mức không thể lái quả bóng theo ý muốn của đôi chân. Và rốt cuộc thì “bóng ma” ấy lặp lại thật, lặp lại từ cái chân sút tung lưới Hồng Sơn của Caligdong – cầu thủ mang áo số 13 – số áo “ma ám” theo quan điểm của văn hóa phương Tây.

Nhưng nào riêng gì chúng tôi, nhiều CĐV Việt Nam lặn lội sang Bangkok, trong đó có nhóm CĐV vừa đặt chân tới sân bay đã phi thẳng tới Rajamangala còn nặng nề hơn chúng tôi nhiều lắm. Trước trận đấu này, tôi nhìn thấy họ, những gương mặt già có, trẻ có cùng hô “Việt Nam quyết thắng”, rồi tự dặn nhau phải cổ vũ thật cuồng nhiệt để át tiếng cổ vũ của các CĐV Philipines ngồi rải rác trên các khán đài.

Tôi còn trông thấy họ - một nhóm CĐV Việt Nam căng một bandrone rất to có hình Đại tướng Võ Nguyên Giáp cùng khẩu hiệu: “Hãy phát huy tinh thần trận Điện Biên Phủ trên không”. Ẩn sau thông điệp ấy chắc chắn là cái khao khát được nhìn thấy các cầu thủ vào sân như một chiến binh, một cảm tử quân thực thụ. Thế mà…

Hôm qua, những bước chân Việt Nam nặng nề rời Rajamangala. Hôm qua, một đồng nghiệp nổi tiếng là hay “bênh” cầu thủ cũng bột phát thốt lên rằng: “ĐT đá thế này tồi quá. Tồi nhất từ trước đến giờ”.


Còn với tôi, không hiểu sao tôi cứ cảm giác mình như đang mất một cái gì đó. Một cái gì đó không thể cắt nghĩa bằng những con chữ trong những dòng thư viết vội này.

Buồn quá, Bangkok đêm nay!

20h30’ Bangkok, ngày 27 tháng 12 năm 2012

Trịnh Phan Phan | 00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục