Các trọng tài chính dù sao cũng có không gian “sinh tồn” rộng, họ có thể chạy tránh “dê”, chiều nào cũng được miễn là ở cách bóng một khoảng vừa phải. Khi thấy cầu thủ nam nào đó hùng hục chạy đến chỗ mình thì họ chỉ cần di chuyển thoát khỏi hướng chạy của cầu thủ là xong.
Còn giám biên thì khác, quỹ đạo chạy của họ chỉ là đường biên còn sau lưng là khán đài, trước mặt là sân bóng, khu vực mà họ không được phép chạy vào. Khi các cầu thủ hùng hục dốc bóng dọc đường biên thì các trọng tài biên phải bám theo. Với giám biên nam, bóng càng gần đường biên họ chạy thì họ càng khoái vì có điều kiện theo dõi tình huống tốt hơn. Còn với các giám biên nữ, tình huống này là một nguy cơ.
![]() |
| Nữ trọng tài Sian Massey |
Trọng tài nữ Sian Massey là người có kinh nghiệm xương máu từ chuyện này. Trong trận đấu giữa Cardiff và Middleborough cách đây một năm ở Championship (ngày 2/5/2011), Sian đang theo dõi bóng và một cầu thủ áo xanh hùng hục lao bổ đến người, tay khua loạn xạ. Lúc này, Sian không còn làm thế nào để tránh ngoài việc xoay lưng lại. Kết quả cả hai cùng ngã, gã kia là hậu vệ Kevin McNaughton lồm cồm bò dậy rồi lủi mất còn Sian tự mình đứng dậy.
Trọng tài chính điều khiển trận đấu là ông Graham Scott đứng gần đó xem rõ tình huống chẳng thèm gọi Kevin McNaughton nhắc nhở hay rút thẻ vàng mà còn cười cười. Có lẽ ông Scott đang nghĩ: “Giá mình được như anh ấy”. Vụ đó làm Sian cáu quá và viết đơn gửi lên FA. Sau khi xem lại tình huống trên qua băng hình, các ông quan chức của FA (phải nói là các ông vì toàn đàn ông ở đó) cũng chẳng đưa ra án phạt nào vì chắc các ông cũng nghĩ: “Giá mình được như anh ấy”.
Chuyện bị cầu thủ thình lình tấn công, vờ va chạm rồi đụng chạm chỉ là chuyện hiếm. Khổ nhất cho các nữ trọng tài biên là bị quấy rối bằng lời nói. Không chỉ cầu thủ nam trêu chọc mà họ còn bị khán giả sát đường biên chọc ghẹo mỗi khi trận đấu có dấu hiệu nhàm chán.
Nữ trọng tài Sian kể: “Tôi luôn phải giả câm, giả điếc trước những lời chọc ghẹo trên sân. Họ thường trêu tôi bằng những câu lả lơi như: “Em ơi, em xinh thế thì đi làm trọng tài làm gì”, “Sau trận, em đổi áo với anh nhé” hay “Trận đấu này phải tối mới xong, chúng mình có thể đi chơi cùng nhau không”. Nếu là ngoài đời, tôi có thể mắng thẳng vào mặt họ nhưng trên sân, tôi không được phép làm vậy vì mình làm trọng tài. Do đó. Tôi chẳng có cách nào khác là coi như không nghe thấy gì hết”.















