Rồi những ngày qua, chúng tôi lại càng có dịp nói về Việt Nam với hàng loạt câu chuyện thật sốc từ quê nhà, chỉ có điều trong những câu chuyện ấy gánh nhiều ưu tư hơn là đáng tự hào.
Chẳng so sánh, hay đúng hơn không muốn, nhưng nói thật rằng hàng loạt câu chuyện về dân sinh, về cách ứng xử của một phần nhỏ những người dân ở Việt Nam khiến cánh phóng viên không thể không lặng lẽ so sánh.
Có thể không suy nghĩ không khi mà chỉ người dân quê nhà đổ xô xuống đường "hôi của", trong khi một đồng nghiệp của tôi từng quên cả laptop, máy ảnh trên xe taxi, nhưng ít phút sau khi người tài xế bản địa phát hiện và mang đến tận nơi trao lại cho người bị mất.
![]() |
Thanh Hào đã không cầm được nước mắt vì phải chia tay SEA Games 27. Ảnh: Gia Khánh |
Chẳng thể không ưu tư, khi những câu chuyện về dân sinh nghe muốn đắng cả lòng từ quê nhà cứ dội sang, qua các mạng xã hội, qua những trang báo hàng ngày, hàng giờ.
Xã hội thì vốn thế, có điều này, điều kia, nhưng dường như càng đi xa, được chứng kiến thêm nhiều điều lại càng phải so sánh, qua nỗi nhớ về đất nước mình.
Dù vậy, thật sự mà rằng tất cả chúng tôi, kể cả các VĐV lẫn phóng viên dù đi đâu cũng vẫn yêu, lẫn tự hào mình là người Việt, cùng ngóng chờ những chiến công của nhau.
Có là yêu đất nước mình không khi mỗi buổi chiều chạng vạng trên đường từ ngoại ô trở về khu trung tâm, nhìn cuộc sống bình dị của cảnh người dân sinh hoạt trong những thị trấn nhỏ quanh Nay Pyi Taw, ai ai trong chúng tôi cũng tự co mình lại với những nỗi nhớ đan xen về nơi mình sinh ra, lớn lên.
Hoặc chẳng tự hào, khi cứ nhìn lực lượng phóng viên đông đảo có mặt ở khu liên hợp thể thao Wunna Theikdi hồi hộp ngóng chờ từng đường quyền, đếm từng điểm số của "quân mình" ở ngày đầu Wushu ra quân, rồi vỡ òa khi chiếc HCV đầu tiên cho đoàn TTVN đã có.
Và chiều ngày hôm nay chắc chắn rằng cũng thế, chúng tôi sẽ đồng hành cùng người hâm mộ từ quê nhà, cùng đội tuyển U23 với cuộc hành trình săn tấm HCV ở môn bóng đá sân Zeyar Thiri.
Một chiến thắng thì đã rõ, và cũng như tất cả những người con của Việt Nam, chúng tôi đều mong đó là một chiến thắng đẹp, cả về tỉ số lẫn tinh thần, hay thái độ thi đấu.
Nếu thày trò tướng Phúc làm được điều ấy, tôi tin rằng mình cũng như các đồng nghiệp sẽ vui hơn, tự hào hơn, và quên đi những câu chuyện từ quê nhà, vốn chẳng thích thú gì ở những ngày qua.
Ai đó đã nói rằng, bóng đá là một trò chơi nhưng với tôi, đôi khi môn thể thao này cũng là một cứu cánh nho nhỏ cho rất nhiều con người, vốn đã mệt mỏi vì cuộc sống mưu sinh. Có lẽ bạn cũng thế, phải không?
Xin chào và hẹn thư sau với chiến thắng đẹp của đội tuyển...quê nhà!