
Kết quả đúng như mong đợi, nhưng cách thầy trò HLV Kim Sang Sik tạo ra các bàn thắng lại khiến giới mộ điệu đặt dấu hỏi. 25 cú dứt điểm, 10 lần trúng đích, song chỉ 3 lần bóng nằm gọn trong lưới – một con số cho thấy hiệu suất ghi bàn còn hạn chế.
Không phải vì Việt Nam thiếu cơ hội. Trên sân, đội chủ nhà kiểm soát hoàn toàn thế trận, cầm bóng vượt trội và tạo ra sức ép liên tục. Nhưng vấn đề nằm ở cách Nepal tổ chức phòng ngự. Đội bóng Nam Á chủ động chơi thấp, co cụm với số đông trước vòng cấm, bịt chặt mọi khoảng trống. Cách đá ấy khiến Việt Nam dù có bóng nhiều vẫn phải xoay xở trong không gian chật hẹp, khó tung ra cú sút thực sự chất lượng.
HLV Kim Sang Sik thẳng thắn thừa nhận sau trận: “Chúng tôi có nhiều cú dứt điểm nhưng hiệu quả chưa cao. Nếu tận dụng tốt hơn, bàn thắng sẽ nhiều hơn. Tuy nhiên, 3 bàn cũng là kết quả tích cực, phản ánh nỗ lực toàn đội.” Quả thực, hiệu suất không tệ, nhưng chưa tương xứng với sự áp đảo mà Việt Nam tạo ra.
Sức kháng cự của Nepal đến từ thể lực sung mãn và tinh thần thi đấu kiên cường. Họ pressing rát, tranh chấp quyết liệt và giữ cự ly đội hình hợp lý. Khi bị áp sát liên tục, các cầu thủ Việt Nam thường không có đủ thời gian xử lý, dẫn đến những pha chạm bóng hỏng hoặc dứt điểm vội.

HLV Phạm Minh Đức nhận định: “Đá với đội yếu không đồng nghĩa với dễ ghi bàn. Nepal chơi có tổ chức, quyết liệt và không cho cầu thủ Việt Nam được rảnh chân. Ba bàn thắng trong thế trận đó là kết quả chấp nhận được.”
Dấu ấn chiến thuật của HLV Kim Sang Sik thể hiện rõ ở hiệp hai. Nhận thấy Nepal phong tỏa Tiến Linh bằng việc hạn chế các pha bóng bổng, ông tung Gia Hưng vào sân để hỗ trợ không chiến và tạo khoảng trống cho tiền đạo số 22. Sự điều chỉnh kịp thời giúp hàng công Việt Nam linh hoạt hơn, khai thác được sự xuống sức của đối phương, và ghi thêm bàn thắng.
Bàn mở tỷ số của Tiến Linh là minh chứng cho khả năng xử lý tinh tế khi có không gian. Từ đường tạt chuẩn xác của Trương Tiến Anh, tiền đạo đang thi đấu cho Công an TP. HCM khống chế gọn gàng rồi dứt điểm quyết đoán – pha bóng hiếm hoi mà mọi yếu tố kỹ thuật, tốc độ và nhịp xử lý đều đạt độ hoàn hảo.
Nhìn lại, tuyển Việt Nam không hề “vô duyên” trước khung thành, mà đơn giản là bị bóp nghẹt bởi hệ thống phòng ngự dày đặc của Nepal. Hiệu suất ghi bàn thấp là hệ quả của việc thiếu khoảng trống, thiếu đột biến và dứt điểm trong tư thế khó.
Để cải thiện, HLV Kim Sang Sik cùng các học trò cần thêm phương án tấn công trung lộ, cũng như cải thiện khả năng di chuyển không bóng để mở ra nhiều khoảng trống hơn. Khi đó, những cú sút của Việt Nam sẽ không chỉ nhiều – mà còn đủ sắc để chuyển hóa thành bàn thắng.