Pressing vô hại, tuyến giữa vô hình: Khi Liverpool sụp đổ từ gốc rễ
Thất bại muối mặt 1-4 trước PSV Eindhoven tại Champions League không chỉ đơn thuần là một cú ngã, mà là đỉnh điểm của một cuộc khủng hoảng đã tích tụ suốt nhiều tuần. Liverpool thua trong trạng thái rối loạn toàn diện, từ hệ thống đến cá nhân, từ lối chơi đến tinh thần. Kết thúc trận đấu với một hàng phòng ngự chắp vá đã tự nói lên rất nhiều: đội bóng của Arne Slot đang trở nên quá dễ bị khai thác ở mọi tuyến.
Các con số thống kê đã nói thay tất cả. Lần đầu tiên sau 71 năm, Liverpool thua ba trận liên tiếp với cách biệt ba bàn. Đây không phải sự sa sút nhất thời, càng không phải một biến cố ngẫu nhiên. Đây là một sự sụp đổ có hệ thống, bắt nguồn từ chính những mắt xích từng được xem là điểm mạnh nhất của đội bóng. Hàng phòng ngự, vốn là biểu tượng cho sự chắc chắn, lại đang trở thành nỗi thất vọng lớn nhất. Virgil van Dijk có một trong những trận đấu tệ nhất sự nghiệp, còn Ibrahima Konate tiếp tục rơi vào vòng xoáy quen thuộc: chơi ổn cho đến khi mắc một lỗi lớn, rồi kéo theo hàng loạt sai lầm khác.
Những điểm sáng hiếm hoi cũng nhanh chóng bị lu mờ bởi sai lầm cá nhân. Milos Kerkez thi đấu tốt trong phần lớn trận đấu nhưng lại mắc lỗi vị trí sơ đẳng đúng lúc nhạy cảm. Curtis Jones, dù nỗ lực hết mình, vẫn không thể làm tròn vai một hậu vệ phải đúng nghĩa, bởi đó đơn giản không phải vị trí sở trường của anh. Joe Gomez thì liên tục ngồi dự bị vì thể lực không đảm bảo, điều càng trở nên khó hiểu khi Liverpool đang khủng hoảng nhân sự.
Nhưng điều đáng lo ngại nhất không nằm ở hàng thủ mà là ở tấm lá chắn phía trước. Bộ đôi Alexis Mac Allister và Ryan Gravenberch đều trải qua một trận đấu thảm họa. Mac Allister sa sút phong độ nặng nề, Gravenberch thì không thể kiểm soát nổi nhịp độ trận đấu. Họ để PSV thoải mái xuyên thẳng vào trung lộ mà gần như không có bất kỳ sức cản nào. Khi Mac Allister cố pressing dâng cao, anh lại dễ dàng bị vượt qua, mở toang khoảng trống phía sau và khiến hàng thủ vốn đã chệch choạc rơi vào tình thế hỗn loạn.
Sự sụp đổ này không chỉ nằm ở sai lầm của vài cá nhân, mà nằm ở cách cả hệ thống vận hành. Pressing tầm cao, vũ khí từng khiến Liverpool trở thành nỗi ám ảnh của châu Âu, giờ trở thành một thứ vô hại. Dominik Szoboszlai nỗ lực như thường lệ nhưng một mình anh không thể gồng gánh cả hệ thống. Mohamed Salah chưa bao giờ là một cầu thủ pressing mạnh mẽ, Hugo Ekitike còn đang học cách hòa nhập, Alexander Isak chưa đạt thể trạng tốt nhất, còn Cody Gakpo chỉ còn là cái bóng mờ của chính mình. Khi tuyến đầu không tạo ra áp lực, tuyến giữa trở nên mong manh, và hàng thủ trở thành miếng mồi ngon cho đối thủ.
Liverpool lúc này bị kẹt trong một vòng luẩn quẩn: công không nổi, thủ không xong, pressing không hiệu quả, và tổ chức đội hình thiếu liên kết. Quỹ thời gian tập luyện của Slot lại vô cùng hạn chế, khiến bài toán trở nên hóc búa hơn bao giờ hết. Ông buộc phải đưa ra giải pháp ngay lập tức, bất kỳ giải pháp nào có thể giúp đội thoát khỏi đà tuột dốc.
Trận gặp West Ham vào cuối tuần mang tính chất của một bài kiểm tra sống còn. Liverpool cần sự chắc chắn trước khi nghĩ đến việc chơi tấn công. Điều đó có thể đồng nghĩa với việc mạo hiểm dùng Gomez dù thể trạng chưa hoàn hảo, hoặc thậm chí là thay đổi toàn bộ hệ thống chiến thuật. Nhưng dù lựa chọn là gì, Slot đã hết đường lùi. Kết quả hiện tại không thể tệ hơn nữa, và đây chính là thời điểm ông phải thể hiện bản lĩnh của một HLV đủ tầm vực dậy đội bóng đang trên bờ sụp đổ.
















