Trung thành với triết lý bóng đá của mình trong suốt thời gian cầm quân, Giáo sư đã xây dựng được hình ảnh một Arsenal hoa mỹ, đẹp mắt, giàu cảm xúc trong lòng người hâm mộ. Đã có lúc, lối chơi ấy đã tiệm cận sự hoàn hảo, đã bất bại giải đấu được coi là khắc nhiệt nhất hành tinh. Thế nhưng, kể từ dấu mốc vàng ấy trở lại đây, Arsenal đắm chìm trong câu chuyện tài chính.
Cứ mỗi đầu mùa giải, cổ động viên lại hào hứng chờ đón một chiếc cúp vô địch: EPL hay FA… Và bây giờ họ lại có niềm vui mới: hào hứng chào đón một thủ lĩnh mới xuất hiện sau sự ra đi của các ngôi sao. Có thể với những con người trẻ, với một phong độ thăng hoa, Arsenal có thế tiến thẳng vào bán kết UCL, gây không ít khó dễ cho Barca, đội bóng sau đấy đã vô địch. Thế nhưng, chính như bản thân các cầu thủ trẻ, đó là hào quang thật thuần khiết mà mong manh. Và cứ đến thời điểm quyết định, họ lại gục ngã.
![]() |
Những giọt nước mắt của giáo sư - Anhe: Internet |
Và nếu như những gì đàm tiếu là không sai, sự liên lạc giữa Pep Guardiola và Arsenal chính thức trở thành một bản hợp đồng, lãng tử tóc trắng người Pháp sẽ đi về đâu? Còn lại gì cho giáo sư ngoài những hoài niệm và “hóa đơn”. Có thể ông đã đúng đâu đó trong những quyết định bán cầu thủ, chính xác là những ngôi sao lớn nhất của họ. Nhiều người ra đi không phải vì tình yêu đội bóng trong họ là thứ xa xỉ, hay mức lương ngất trời từ những đại gia thừa tiền và tham vọng. Họ ra đi vì họ thực sự cảm thấy đội bóng thành London không còn cần đến họ nữa.
Những toan tính, những bản hợp đồng rẻ mới được bổ sung không phải vì giáo sư muốn mạnh lên để hoàn thiện, để cạnh tranh sòng phẳng hơn ở mức độ nhận sự trong những cuộc đua dai dẳng và khốc liệt. Nó hiện diện vì Wenger cần sự thay thế cho những ngôi sao chuẩn bị được bán đi. Khi Henry, Vieira… ra đi, cổ động viện Arsenal kỳ vọng luôn vào Fabregas. Khi chàng trai người Tây Ban Nha khăn gói đòi về mái nhà xưa, nơi quy tụ những tài năng của lò La Masia, lại một lần nữa niềm tin gửi trọn vào Van Persie, Arshavin, Samir Nasri… vào rồi từng người họ cũng ra đi hoặc ở lại làm cái bóng của chính mình…
2014, với bô luật công bằng tài chính, Arsenal sẽ cạnh tranh sòng phẳng với tất cả các đội bóng trên thế giới? Có phải là quá lâu không khi bắt những cổ động viên nhiệt thành phải chờ đợi mòn mỏi đến thế? Có phải quá bất công với chính Wenger và CLB khi danh dự cần có tiếng nói? Đâu rồi những trận “derby nước Anh” nóng từ khán đài đến băng ghế chỉ đạo? Đâu rồi bản lĩnh của một tứ đại gia dám bước vào những trận chiến với tinh thần “hòa là thua”? Đâu rồi ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch đầy khát khao, để giờ đây chỉ còn là kẻ kiếm tìm đồng tiền bát gạo nơi Champion League? Đối với nhiều pháo thủ, khi bước vào trận đối đầu của The Big Four, danh dự còn quan trọng hơn cả 3 điểm. Thế mà giờ đây, còn gì sau trận cầu đen tối 8–2, còn gì sau sự lặng im bất lực của Wilshere khi anh trở về phòng thay đồ sớm với tấm thẻ đỏ?... Những họng pháo nức nở âm thanh tịt ngòi đắng cay!
Trong bóng đá, chả thể nói sớm một điều gì. Mancini vấn tại vị dẫu cho với dàn cầu thủ mà HLV nào cũng thèm muốn, đang ngụp lặn tại đấu trường châu Âu. Thế nhưng, liệu còn có đủ thời gian cho giáo sư bắt tay lại từ đầu, hoặc chọn cho mình một cái kết hạnh phúc mãi về sau trong vinh quang? Trái bóng tròn có giọt nước mắt nào cho kẻ về thứ hai…
(Bạn đọc: Trần Đức Dương)
|
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.
Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.
Trân trọng,
Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam