![]() |
| Sỹ Cường (phải) chơi tốt trong lần đầu tiên được đá chính tại AFF Cup 2012. Ảnh: Kim Ngọc |
Sao không là Sỹ Cường?
Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn chưa quên được câu nói của Cao Sỹ Cường (thời điểm hậu VFF Cup 2012 TP.HCM), rằng với anh, không phải chuyện đá chính hay ngồi dự bị, mà “quan trọng là mình làm được gì khi được ý thức, cất nhắc chơi chính hoặc khi vào sân từ băng ghế dự bị chứ không phải chuyện cái tôi cá nhân”. Có một tấm gương về tính chuyên nghiệp (trong tập luyện và thi đấu) và một tính cách như thế trong con người cầu thủ xứ Thanh.
Nguyên Sa gặp vấn đề về sức khỏe, một ngày trước trận khai mạc gặp ĐT Myanmar, nhưng HLV Phan Thanh Hùng vẫn quyết định để Thanh Hưng chơi chính ở vị trí đánh chặn. Và để đảm bảo hệ số an toàn cũng như tính chủ động trong lối chơi, ông Hùng đã “bồi” thêm Thành Lương ở vòng tròn trung tâm. Đấy là một phép tính hợp lý (về lý thuyết) khi chúng ta cần một thế công cởi mở trước đối thủ bị đánh giá yếu hơn là Myanmar. Chỉ có điều thực tế đã không như mong đợi!
Suốt trận đấu, Thanh Hưng đã gần như không có lấy một đường chuyền ngon ăn nào, nếu không muốn nói là toàn chuyền hỏng. ĐT Việt Nam cũng không phải lúc nào cũng làm chủ được khu trung tuyến như những gì mình muốn, dù Thành Lương đã nỗ lực.
Người xem nhớ Nguyên Sa một thì tiếc cho Cao Sỹ Cường hai. Bởi nhạc trưởng của HN.T&T đến AFF Cup không cam phận người thừa. HLV Phan Thanh Hùng hẳn phải hiểu Sỹ Cường hơn ai hết và đồng đội của anh, từ Hồng Sơn, Hồng Tiến hay thậm chí là Việt Thắng, người đã bị loại trước khi ĐT Việt Nam lên đường sang Thái, cũng đã thừa nhận. Nhưng Sỹ Cường vẫn bị bỏ rơi! Vì ông Hùng ngại dư luận (cho rằng quá ưu ái người HN.T&T) hay vì lý do gì khác?!
Nhưng có 10 Sỹ Cường cũng thế thôi!
Tham khảo rất nhiều ý kiến của các cầu thủ, đều là những cựu tuyển thủ QG, việc không gọi Minh Châu – tiền vệ đội trưởng V.HP, là một sự thất thoát. Nó không thua kém gì so với chuyện ông Hùng đã nhất trí bỏ Chí Công (ở hàng hậu vệ) và Anh Đức (hàng tiền đạo, đặc biệt là sau khi loại Việt Thắng) vì lý do gia đình, cũng như khát vọng cống hiến.
Vị trí đánh chặn – thu hồi bóng, quan trọng thật, nhưng trong cách làm chiến thuật của mình, ông Hùng lại đề cao khả năng kiểm soát bóng, kiểm soát trận đấu hơn so với phòng ngự chủ động. Nó không bao giờ giống với ĐT Việt Nam dưới thời Henrique Calisto, với lối chơi “phòng ngự chặt, tổ chức tấn công nhanh”. Bởi đấy là khi các ĐTQG dưới thời “phù thủy” người Bồ nằm ở thế kèo dưới, nó khác xa so với bây giờ, khi chúng ta đã một lần lên đỉnh và nằm kèo trên.
Không ai phủ nhận khả năng huấn luyện cũng như làm chiến thuật của vị tướng xứ Quảng – Đà, nhưng khi ĐT Việt Nam thất bại, đó là lúc người ta hiểu rằng, ông Hùng đã có chút tự tin thái quá. Với những gì mình có trong tay, ông tin rằng có thể làm tốt hơn mong đợi, bằng một lối chơi uyển chuyển, kiểm soát trận đấu và kiểm soát cả… đối thủ. Nhưng chỉ sau 2 trận đầu tiên với ĐT Myanmar và ĐT Philippines, tướng Hùng mới biết là mình đã nhầm và tất cả đã nhầm!
Vậy Minh Châu, Anh Đức, Việt Thắng, Chí Công hay có 10 Cao Sỹ Cường…, cũng chỉ thế thôi! Không thay đổi được lối chơi của ĐT Việt Nam, vốn đã cột chặt vào một triết lý định sẵn và tất nhiên, không thay đổi thời cuộc của ĐT Việt Nam tại AFF Cup 2012.















