"Kỳ lạ" – đó là từ duy nhất mà Ruben Amorim có thể thốt lên khi chứng kiến Bruno Fernandes rời sân vì chấn thương. Trong suốt sáu năm cày ải không biết mệt mỏi tại Old Trafford, người đội trưởng Bồ Đào Nha gần như miễn nhiễm với bệnh viện, chỉ lỡ vỏn vẹn hai trận đấu.
Nhưng chính sự bền bỉ phi thường ấy dường như đã ru ngủ ban lãnh đạo Manchester United, khiến họ tin vào một ảo tưởng nguy hiểm: Bruno Fernandes là "người không phổi" và không bao giờ chấn thương. Để giờ đây, khi điểm tựa vững chãi nhất ấy sụp đổ, Quỷ đỏ mới bàng hoàng nhận ra họ đang đứng giữa một mớ hỗn độn do chính mình tạo ra.
Việc mất Fernandes trong khoảng một tháng không chỉ đơn thuần là mất đi một cầu thủ. Man Utd mất đi linh hồn trong lối chơi, người nắm giữ băng đội trưởng, chân chuyền số một, chuyên gia bóng chết và là cứu tinh trong những thời khắc sinh tử.
Nhưng điều đáng trách hơn cả là sự thiếu chuẩn bị đến mức ngây thơ của câu lạc bộ. Mùa hè vừa qua, họ chi tới 230 triệu bảng để nâng cấp đội hình nhưng lại không mang về bất kỳ tiền vệ trung tâm nào, dù đã để Christian Eriksen ra đi mà không có phương án thay thế.
Kết quả là họ bước vào mùa giải khốc liệt nhất với vỏn vẹn bốn tiền vệ trung tâm thực thụ, một con số quá mỏng manh cho tham vọng lớn lao.
Sự thiếu hụt này buộc HLV Amorim phải đối mặt với thực tế tàn khốc. Ông không tin dùng Kobbie Mainoo – người chưa đá chính trận nào tại Ngoại hạng Anh mùa này và cũng đang gặp chấn thương. Manuel Ugarte, từng là bản hợp đồng đắt giá giờ đây lại bị đánh giá là chân chuyền tệ nhất của đội bóng trong nhiều thập kỷ.
Niềm hy vọng còn lại, Casemiro đã ở bên kia sườn dốc sự nghiệp. Ngôi sao người Brazil sắp bước sang tuổi 34, không đủ thể lực để đá trọn 90 phút và thường xuyên vắng mặt vì thẻ phạt.
Thống kê chỉ ra rằng Man Utd phòng ngự tệ hại và không biết thắng kể từ tháng 3 mỗi khi thiếu vắng Casemiro. Một đội bóng lớn không thể xây dựng vận mệnh của mình dựa trên những đôi chân mỏi mệt và những phương án "giật gấu vá vai" như vậy.
Hình ảnh tiêu biểu nhất cho sự khủng hoảng này là những phút cuối trận thua Aston Villa, khi Amorim buộc phải chắp vá tuyến giữa bằng trung vệ Lisandro Martinez và cầu thủ trẻ 18 tuổi Jack Fletcher. Đó là một sự kết hợp tuyệt vọng, gợi nhớ đến những thử nghiệm thảm họa thời hậu Sir Alex Ferguson.
Làm sao một đội bóng đã chi gần 900 triệu bảng dưới triều đại Erik ten Hag lại có thể rơi vào cảnh thiếu người trầm trọng đến thế? Câu trả lời nằm ở chính sách chuyển nhượng sai lầm mang tính hệ thống. Họ bán đi Scott McTominay – người đang tỏa sáng rực rỡ tại Napoli và được đề cử Quả bóng Vàng, để rồi mang về những cái tên kém hiệu quả hơn.
Ruben Amorim đã tuyên bố sẽ không "mua sắm hoảng loạn" trong tháng Giêng. Đó có thể là một tư duy đúng đắn để tránh những sai lầm trong quá khứ, nhưng nó đồng nghĩa với việc Man Utd sẽ phải chịu đựng "nỗi đau ngắn hạn".
Không có Fernandes, cũng không có ngân sách rủng rỉnh để chiêu mộ những mục tiêu mơ ước như Elliot Anderson hay Adam Wharton, Amorim sẽ phải xoay sở với những gì mình có.
Nhưng với một đội hình mất cân đối nghiêm trọng và thiếu chiều sâu ở khu vực trọng yếu nhất, những tuần sắp tới hứa hẹn sẽ là khoảng thời gian giông bão, nơi Man Utd phải trả giá đắt cho sự chủ quan và thiếu tầm nhìn của chính mình.
Để hiểu rõ hơn về lịch sử CLB Man United, quý độc giả có thể tham khảo bài viết Lịch sử Câu lạc bộ Manchester United: Di sản vĩ đại của Quỷ Đỏ thành Manchester.












