![]() |
Premier League thì số 1 về tính cạnh tranh rồi. Mancini làm lên lịch sử của Manchester City nhưng vẫn phải ra đi vì Man Xanh của ông “khôn nhà dại chợ” quá. Giáo Sư Wenger gắn bó với Arsenal lâu như thế nhưng cũng có lúc tưởng mất ghế bởi lâu quá không có cúp đem về. Tại Tây Ban Nha La Liga, Mourinho đưa Real phá vỡ thế thống trị của Barcelona cũng phải xách vali ra đi vì đá..”chặt chém” quá, mất hết truyền thống hào hao của đội bóng hoàng gia. Nói thế để thấy làm huấn luyện viên ở những nền bóng đá phát triển khó vô cùng. Nhưng đấy là do các HLV trên chưa được “mở rộng tầm mắt” đấy thôi, chứ thực ra, làm nghề huấn luyện ở Việt Nam mới là khó nhất!
Giành cúp vô địch V – League khó khăn vô cùng! Khó bởi tính cạnh tranh và khó đoán của V – League còn cao hơn Ngoại Hạng Anh rất nhiều. Đội đầu bảng phong độ đang hừng hực bỗng thua cháy lưới trước đội bét bảng là chuyện thường. Ngay cả HLV cũng không thể biết khi nào học trò của mình đá hay, khi nào đá dở, khi nào..bán độ. Nhiều HLV nước ngoài đến Việt Nam làm việc được một thời gian rồi ngán ngẩm ra đi. Đôi khi chẳng may có đội nào đó “bỗng dưng chán” rồi bỏ giải chẳng nói chẳng rằng thì những đội đã gặp đội đó..méo miệng vì bị trừ điểm. Thành ra muốn vô địch quả thực quá khó khăn. Chưa kể vài năm trước còn trong thời hoàng kim, tiền thưởng mỗi trận thắng nhiều gấp mấy lần tiền thưởng vô địch, trận nào treo thưởng thì cầu thủ đá máu lửa hừng hực, trận nào không “treo” thì đá như chấp người. Thế nên giành được cúp thì khó thật, cơ mà không giành được cũng chẳng sao.
Làm huấn luyện tại V – League không phải lo mất ghế dù đá có “chặt chém” như Mou bởi nhiều cầu thủ thích đá người hơn là đá bóng. Các cầu thủ nước ngoài đến Việt Nam được khuyến khích nên học một khóa võ thuật và thể hình bởi sân cỏ có thể biến thành sàn đấu bất kì lúc nào. Nhiều người khi xem video về V – League tự hỏi mình đang xem đá bóng hay thi đấu karate tự do trên sân bóng? Cầu thủ đấu võ cũng chỉ bị phạt 2 – 3 trận với mấy triệu đồng, thành ra “quyền ta, ta đi”.
Ở V – League, không phải lo khán giả nhà phản đối hay không hài lòng, bởi..có ai xem đâu! Ngày trước, mỗi trận đấu vì màu cờ sắc áo như Sông Lam – Thể Công là khán đài chật kín, hò hét vang dội. Giờ thì sân vận động vắng ngắt dù có mở cửa miễn phí. Nhà đài cũng ngán ngẩm vì truyền hình cũng chẳng ai xem. Sau màn đấm bốc trên sân Lạch Tray vừa rồi nhiều người mới ngớ người : “V – League vẫn còn đá sao?”. Không ít người tự hỏi lần cuối cùng họ xem một trận đấu ở V – League là khi nào. Có lẽ một trong những người hiếm hoi theo dõi giải vô địch Quốc gia Việt Nam là…Mourinho. Chẳng phải thế sao mà ông biết “Vô địch ở đâu chẳng khó, Việt Nam còn khó nữa là” hay “thà ở nhà xem V – League còn hơn”.
Rõ ràng, làm HLV ở Việt Nam có nhiều cái sướng mà ở những giải đấu hàng đầu khác không có được, nhưng để có được cúp Vô địch ở đây không phải là điều đơn giản. Mourinho có thể vô địch La Liga, Premier Laegue, Champions League ; Pepe có thể là hung thần ở La Liga, Ibra có thể tự hào vừa đá bóng giỏi vừa giỏi võ; nhưng đấy là vì họ chưa bao giờ chơi bóng ở Việt Nam!
(Bạn đọc Bích Thuận)
|
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.
Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.
Trân trọng,
Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam















