
Tái Sinh Từ Thất Bại: Tầm Quan Trọng Của Chuẩn Bị Tinh Thần
Tiếng hò reo ầm ĩ, không ngừng vang lên trong trận chung kết Champions League là điều không thể nào quên. Đó là âm thang sống động, mạnh mẽ, chói tai, bao trùm khiến thời gian như ngừng lại và lấp đầy tâm hồn tôi.
Gerrard và Kuyt dường như đã sẵn sàng cho tiếng còi khai cuộc. Cho đến khi một trong hai người chạm bóng, cả thế giới như ngừng lại. Trận chung kết Champions League chính là như vậy.
Chạy đi, trọng tài, thổi còi đi!
Tôi quay lại và nhìn thấy Dida, Oddo, Nesta, Maldini và Jankulovski.
“Hàng phòng ngự của đội tôi rất mạnh.”
Đó là điều người ta đã nói hai năm trước khi chúng tôi đối đầu với Liverpool, cũng chính tại Istanbul, nơi chúng tôi dẫn trước 3-0 trong hiệp một.
“Hàng phòng ngự này rất mạnh.”
Tuy nhiên, chúng tôi đã để thủng lưới 3 bàn trong chưa đầy 10 phút và gục ngã trong loạt sút luân lưu định mệnh.
Làm sao lại có thể như vậy được chứ?!
Logic không thể giải thích được điều đó, nhưng tôi đã học được rằng mình không thể kiểm soát kết quả của trận đấu. Tuy nhiên, bằng sự chuẩn bị, tôi có thể gia tăng cơ hội chiến thắng.
Tôi quay lại nhìn. Ambrosini, Gattuso, Pirlo và Seedorf đang đứng trước hàng phòng ngự của chúng tôi. Không chỉ có tài năng, chúng tôi tạo ra môi trường của của những nhà vô địch, một bầu không khí mà luôn yêu cầu bạn phải nâng cao trình độ bản thân. Trong đầu tôi, tôi cố gắng hình dung cách trận đấu sẽ diễn ra, tưởng tượng các pha tấn công và phòng ngự mà tôi phải tham gia, các không gian tôi sẽ tấn công, cách đối thủ sẽ chơi.
Đồng thời, tôi làm dịu lại những âm thanh trong đầu và để bản năng được tự do, bình tĩnh, để làm được những điều tưởng chừng như không thể. Đó là cách tôi đã làm cho đến nay. Những động tác chiến thuật theo bản năng đưa tôi đến đúng vị trí trên sân. Tôi cần chơi thật tốt vai trò của mình, giảm thiểu sai lầm. Trong những trận đấu quyết định, khoảnh khắc sẽ quyết định kết quả, nhưng nỗi sợ mắc sai lầm không thể ngăn cản sự sáng tạo của tôi. Tôi luôn thích chơi trong những trận đấu lớn. Tôi như đã chơi bóng suốt trong tâm trí kể từ đêm trước trận chung kết, đến khi bài hát Champions League vang lên.
Tình Yêu Bất Tận Từ Khán Đài: Milan Không Bao Giờ Đơn Độc!
Vậy là, chúng tôi lại có mặt ở đây. Nhưng nếu … chúng tôi không chiến thắng thì sao?
Nhưng tôi biết rằng chẳng bao lâu nữa, người hâm mộ mới là những người cảm thấy căng thẳng. Lúc nào cũng vậy. Tôi cảm nhận được sự ủng hộ của họ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Họ đầy nhiệt huyết, họ truyền cảm hứng cho chúng tôi suốt cả mùa giải, họ tin tưởng vào chúng tôi. Nhưng trận chung kết luôn là một vở kịch gay cấn, với ký ức năm 2005 vẫn còn vẹn nguyên. Ở Milan, chỉ có một bài hát vang lên: “Alè, Milan alè, forza lotta vincerai, non ti lasceremo mai!” (Tiến lên Milan, hãy chiến đấu và giành chiến thắng, chúng tôi sẽ không bao giờ rời bỏ các bạn!).
Với tôi, ngay khi Gerrard chạm bóng, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn. Khao khát trở thành nhà vô địch đưa tôi trở lại những ngày nắng ấm của tuổi thơ, khi tôi dành trọn giờ ra chơi để đá quả bóng làm từ những chiếc tất cuộn tròn. Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tôi thấy nhẹ nhõm. Cảm giác lo lắng và phấn khích sẽ không còn nữa, tiếng hò reo sẽ trở nên xa lắng, và tiếng gọi của tình yêu bóng đá sẽ vang lên trong từng chuyển động của tôi. Tôi sẽ chơi bóng với niềm vui và sự hồn nhiên, như khi còn là một đứa trẻ.

Từ Sân Trường São Paulo Đến Giấc Mơ Champions League
Chính tại trường học ở São Paulo, mọi thứ đã bắt đầu. Trước đó, khi còn sống ở Brasilia và Cuiabá, gia đình tôi không thực sự quan tâm đến bóng đá. Tôi thích xem Tricolor trên TV, nhưng nhà tôi lại mê câu cá hơn. Bố thường tổ chức những chuyến đi đến vùng đầm lầy Pantanal cùng bạn bè và cho tôi theo cùng. Tôi rất thích… Nhưng rồi, khi chúng tôi chuyển đến São Paulo, tôi bị cuốn vào bóng đá. Mãi mãi. Tôi chơi bóng nhiều đến mức cô giáo thể dục đã gọi điện cho mẹ tôi: “Tôi khuyên chị nên đưa Ricardo đến một câu lạc bộ. Thằng bé khác biệt so với những đứa trẻ khác. Không chỉ ở kỹ năng với trái bóng mà còn ở khát khao chơi bóng.” Và thế là mẹ tôi làm theo lời khuyên đó.
Trọng tài đang đợi gì thế? Thổi còi đi chứ!
Bên cạnh tôi, Inzaghi có vẻ hứng khởi hơn mọi khi. Cậu ấy đang nghĩ gì nhỉ? Những trận bán kết với Manchester United? Đó là những trận đấu đáng nhớ! Trong trận lượt đi tại Old Trafford, Cristiano Ronaldo đã ghi bàn chỉ sau 5 phút. Sau đó tôi ghi 2 bàn, làm câm lặng cả sân vận động. Tất cả đều trong hiệp một. Hiệp hai, Rooney ghi 2 bàn, và họ giành chiến thắng. Nhưng đó là một trận đấu tuyệt vời, dù kết quả thế nào, không ai ở Milan cảm thấy thất bại tối hôm đó.
Ở trận lượt về tại San Siro, dưới cơn mưa nặng hạt, một cơn mưa như được ban phước, chúng tôi đã làm kì tích, điều mà báo chí Ý đến nay vẫn gọi là La Partita Perfetta: chiến thắng 3–0. Tôi là người mở tỷ số sau khi Seedorf đánh đầu đưa bóng ngược ra rìa vòng cấm. Bóng nảy một lần, đủ thời gian để tôi liếc nhìn Van der Sar, rồi tung cú sút bằng chân trái cực mạnh, đưa bóng đi vào góc dưới khung thành. Một khoảnh khắc tuyệt vời. Sau đó, Seedorf và Gilardino hoàn tất chiến thắng, đưa chúng tôi vào chung kết.
Khởi Đầu Chung Kết: Không Phải "Báo Thù", Mà Là Một Chương Mới!
Cuối cùng, trọng tài thổi còi. Trận chung kết bắt đầu!
Bạn biết đấy, tôi thật sự không thích từ “báo thù”. Tôi thấy nó nặng nề và không chính xác. Ừ thì, đối thủ vẫn là họ, vẫn những chiếc áo đấu ấy, vẫn những HLV ấy. Nhưng cầu thủ hai bên đã khác. Chúng tôi đang ở Athens, không phải Istanbul, và tôi cũng không còn là tôi của năm 2005 nữa. Năm đó, tôi chơi ở hàng tiền vệ 4 người, với Crespo và Shevchenko trên hàng công. Lần này, tiền đạo cắm của chúng tôi là Inzaghi, và HLV Ancelotti đã giao cho tôi một vai trò tự do hơn, chơi gần Inzaghi ấy hơn. Mọi thứ đang phát huy hiệu quả. Tôi đã ghi được 10 bàn tại Champions League mùa này. Thật là một phước lành!
Thời gian trôi qua nhanh thật...
Dường như mới chỉ hôm qua thôi, khi bố tôi mua thẻ hội viên của São Paulo FC và hai bố con bắt đầu đi xem các trận đấu. Với tôi, bóng đá trở thành lẽ sống, buổi sáng chơi ở trường, buổi chiều và buổi tối thì ở São Paulo. Trái bóng là không khí tôi hít thở mỗi ngày. Tôi bắt đầu tham gia giải đấu dành cho hội viên câu lạc bộ, và chẳng bao lâu sau, các huấn luyện viên kéo tôi sang tập cùng đội trẻ.
Nhưng tôi không thấy mình có gì khác biệt, chẳng có gì đặc biệt cả, tôi nói thật lòng. Có nhiều cậu bé ở đó chơi giỏi hơn tôi rất nhiều. Và tôi còn gặp một vấn đề: xương của tôi phát triển chậm 2 năm so với độ tuổi, khiến tôi nhỏ hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng trang lứa.
Vì điều đó, khoảng thời gian từ 12 đến 14 tuổi là giai đoạn tôi trưởng thành về mặt cảm xúc. Tôi chỉ tập, tập mãi, nhưng không được thi đấu. Nhiều lần, tôi buộc phải ngồi trên khán đài và chỉ có thể xem các trận đấu. Điều đó khiến tôi thất vọng, nhưng đồng thời cũng là khoảng thời gian rèn luyện bản lĩnh. Tôi tìm đến sự động viên từ gia đình và niềm tin vào Chúa, nguồn sức mạnh lớn nhất mà tôi sắp sửa nhận ra.
Tôi về nhà với tâm trạng chán nản. “Mẹ ơi, con không muốn nữa. Con sẽ bỏ bóng đá.” Một ngày nọ, bố mẹ tôi nói: “Nếu con muốn bỏ thì cũng không sao. Nhưng con cần phải tìm một thứ gì đó khiến con vui vẻ và cho con sức mạnh khi cảm thấy nản lòng. Vì cuộc sống là như vậy, lúc thăng lúc trầm. Bí quyết là tìm được thứ con yêu thích để giúp vượt qua những lúc khó khăn.”
Tôi đi ngủ với những suy nghĩ đó trong đầu, và khi thức dậy, chỉ có một điều tôi có thể nói là mình thật sự yêu thích: chơi bóng đá. “Vậy thì chuẩn bị đi rồi ra sân tập.” Đó là một khoảnh khắc thật mong manh. Tôi thấy mình thật may mắn khi có bố mẹ luôn biết cách cho những lời khuyên như thế. Nó đã tạo nên sự khác biệt lớn trong cuộc đời tôi.
Bước Ngoặt Nghiệt Ngã và Phép Màu Hồi Phục
Ôi trời, rồi sao nữa?! Lại nữa rồi! Cản bóng đi! Phá nó đi!
Ngay trong pha bóng nguy hiểm đầu tiên của trận đấu, phút thứ 10, Dida đã phải thực hiện một pha cản phá siêu phàm, và tôi bắt đầu tự hỏi: lịch sử sẽ lặp lại sao? Không thể nào... lại nữa ư???
Giờ đến lượt chúng tôi…
Bóng đến chỗ tôi, khoảng phút 16. Tôi đứng hơi xa một chút, nhưng tôi quyết định thử vận may. Tôi hãm bóng bằng ngực, đưa nó xuống đất và… vút! Thủ môn của họ cản phá được. Trận đấu này thật điên rồ. Không có lấy một giây ngơi nghỉ. Cả hai đội đều nỗ lực ghi bàn, và các hậu vệ thì chiến đấu như thể dồn cả sinh mạng để bảo vệ khung thành.
Đột nhiên, bóng lại rơi đúng chỗ tôi. Tuyệt. Nhưng Inzaghi việt vị mất rồi. Quay lại đi, Pippo, quay lại đi, nếu không tôi không thể chuyền cho anh được. Thôi thì… tôi sẽ sút vậy. Nhưng… Ôi trời ơi! Từ đâu mà lắm áo đỏ thế này?! Sáu cầu thủ Liverpool vây quanh tôi. Quá đông. Xabi Alonso đẩy tôi ngã. Nhưng may mắn là vị trí quả phạt lại chính là chỗ mà Pirlo yêu thích nhất.

Bàn Mở Tỷ Số Ma Thuật Và Ký Ức Chấn Thương Năm Xưa
Trong các buổi tập, cú đá ở vị trí này lúc nào anh ấy cũng ghi bàn. Anh ấy đặt bóng thật nắn nót. Cố lên, Andrea! Sút nó đi! Anh ấy sút bóng về phía bên phải khung thành và… Khoan đã, tránh ra, tránh ra, tránh ra khỏi đường bóng!!! Bóng chạm nhẹ vào Inzaghi trên đường đi và… tiếng hò reo vang lên, lấn át mọi thứ, nhưng lần này, chỉ mang đến niềm vui. Trong lúc ăn mừng, chúng tôi gần như chẳng nghe được nhau nói gì, chứ đừng nói đến những gì Ancelotti gào từ băng ghế huấn luyện. Milan 1–0!
Giờ là nghỉ giữa hiệp.
Trên đường vào phòng thay đồ, tôi nhớ lại vị bác sĩ, người đã điều trị cho tôi trong những khoảnh khắc khó khăn nhất sự nghiệp vào năm 2000. Tại sao ký ức này lại quay về? Tôi không biết. Tôi khi đó 18 tuổi.
“Thưa bác sĩ, khi nào tôi mới có thể chơi bóng trở lại?”
“Hôm nay không phải là ngày để hỏi đâu. Mà là ngày để biết ơn, vì trong hầu hết các trường hợp như cậu, bệnh nhân thậm chí còn không thể đi lại được nữa. Vậy nên hôm nay, hãy cảm tạ.”
Cả cơ thể tôi run lên. Tôi tin rằng Chúa luôn bên cạnh tô,i vì không có lời giải thích hợp lý nào cho những chuyện đã xảy ra.
Từ "Cacá" Vô Danh Đến World Cup Cùng Dàn Sao Brazil
Sau khi được cho mượn đến Club Athletico Paulistano ở São Roque, nơi tôi phát triển rất nhiều về mặt chiến thuật và tinh thần, tôi quay trở lại đội U20 của São Paulo FC với tư cách là cầu thủ đá chính. Đột nhiên, tôi cảm nhận được sức nặng của kỳ vọng, khi mình thực sự có cơ hội chạm tới cấp độ chuyên nghiệp. Người bạn của tôi, Júlio Baptista, thì đã làm được rồi. Rồi đến tháng 10 năm 2000, tôi bị treo giò một trận vì nhận thẻ vàng thứ ba trong mùa giải. HLV cho tôi nghỉ vài ngày, và tôi tranh thủ về thăm ông bà ở Caldas Novas.
Ai mà có thể tưởng tượng được? Vô tư chơi ở công viên nước, tôi trượt xuống một máng trượt và va đầu vào đáy hồ, dẫn đến gãy đốt sống cổ thứ sáu. Tôi kết thúc năm đó mà không thể chơi bóng, phải đeo nẹp cổ và sống trong nỗi lo sợ cho tương lai. Thời gian đó thật sự rất khó khăn. Ngoài lòng tin với Chúa, mọi thứ còn lại đều bấp bênh. Tôi bắt đầu nghĩ đến việc sẽ học ngành gì ở đại học, nếu như đó là con đường mình phải đi. Nhưng quá trình hồi phục đã khiến mọi người bất ngờ, và tôi được phép trở lại tập luyện ngay từ tháng Một.
Nếu cho đến thời điểm đó, trải nghiệm tâm linh của tôi mạnh mẽ chẳng kém gì tiếng gầm vang của sân vận động trong trận chung kết Champions League, thì những gì xảy ra sau đó thật sự khó tin.
Tôi quay lại tập luyện được rồi, nhưng vẫn phải ngồi ghế dự bị. Đội chúng tôi khi ấy đang bay cao, chuẩn bị tham dự Cúp São Paulo năm 2001, giải đấu trẻ lớn nhất toàn Brazil. Nhưng rồi HLV đội một, ông Vadão, yêu cầu một vài cầu thủ U20 lên thi đấu ở giải Rio–São Paulo. Và thế là tôi được gọi. Một trận, rồi trận nữa, và Tricolor cứ thế tiến bước. Bất ngờ, chúng tôi vào chung kết gặp Botafogo. Và khi đó, chúng tôi đang bị dẫn 0–1. Giữa hiệp hai, Vadão quay sang băng ghế dự bị và chỉ vào tôi: “Lại đây, nhóc!”
Không ai biết tôi là ai. Bình luận viên đã gọi tôi là “cậu bé Ricardo Kaká từ đội trẻ" và trên truyền hình, tên tôi còn bị viết sai với chữ C: Cacá. Trận chung kết Champions League lại sắp bắt đầu rồi, nên tôi sẽ nói nhanh thôi: tôi kết thúc trận đấu với cú đúp và São Paulo FC giành một danh hiệu chưa từng có, một màn ra mắt còn siêu thực hơn cả những pha cứu thua của Dida.
Chỉ vài tháng sau đó, tôi đã ở trong đội tuyển quốc gia Brazil. Bạn tin được không? Và chỉ một năm sau, tên tôi, mà tôi cũng chẳng nhóe lúc đó là viết bằng K hay C nữa,lại là cái tên cuối cùng trong danh sách triệu tập dự World Cup 2002 của Felipão.
Thật ra trước đó, tôi cũng từng được triệu tập lên đội tuyển quốc gia vài lần, nhưng chỉ trong danh sách gồm các cầu thủ còn đang thi đấu ở Brazil. Còn lần này thì khác hẳn. Khi đến Barcelona để hội quân cùng nhóm “cầu thủ đang chơi ở nước ngoài” trước khi bay sang Malaysia rồi tiếp tục sang Nhật Bản, tôi bước vào phòng ăn sáng của khách sạn, và rồi những cầu thủ mà tôi từng điều khiển trong trò chơi điện tử bắt đầu lần lượt bước ra từ thang máy. Từng người một.
Ronaldo. Rivaldo. Cafu. Roberto Carlos…
Và tôi thầm nghĩ: Mình đang làm cái quái gì ở đây vậy?!

Ronaldo là người đầu tiên đến bắt chuyện với tôi. Tôi nghĩ tôi làm anh ấy nhớ lại chính bản thân anh ấy lúc trước, cậu em út của đội tuyển vô địch World Cup 1994. Anh ấy nói: “Này nhóc, nếu cậu cần gì, dù chỉ là kem đánh răng hay chỉ đơn giản là muốn tâm sự vì nhớ nhà, cứ đến phòng tôi. Cậu luôn có thể tin tưởng vào bọn anh.”
Người đàn ông ấy là o fenômeno (người ngoài hành tinh), không chỉ trên sân cỏ, mà còn ngoài đời.
Trở thành nhà vô địch thế giới ở tuổi 20 là điều không tưởng. Tôi có vài phút ra sân trong trận gặp Costa Rica ở vòng bảng, và đến cuối trận chung kết gặp Đức, HLV Felipão gọi tôi lại. Tôi đưa tờ giấy thay người cho trọng tài bàn, ông giơ bảng lên, và bình luận viên Galvão Bueno thốt lên: “Liệu còn đủ thời gian cho cậu nhóc Kaká vào sân không?”
Không đủ.
Nhưng không sao cả. Khi trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu và cả nước Brazil gào lên: “Lần thứ năm rồi!!!”, tôi đứng ngay bên đường biên, giống như bây giờ. Nhưng lần này, tôi vẫn còn cả hiệp hai phía trước.
Học Từ Bậc Thầy Ancelotti: Trưởng Thành Cùng Milan
Andiamo, ragazzi! Tập trung, tập trung nào... Lần này đừng để vụt mất.
Thành thật mà nói, tôi chẳng còn nhớ rõ HLV Ancelotti đã nói gì trong giờ nghỉ. Nhưng như mọi khi tôi chắc chắn đó đều là những điều tích cực. Khi tôi gia nhập Milan vào năm 2003, dù đã là nhà vô địch thế giới, tôi vẫn còn rất trẻ. Và ông ấy chăm sóc tôi như một người thầy đúng nghĩa. Ancelotti là bậc thầy trong việc này: ông biết lắng nghe, luôn giải thích quyết định của mình, và làm mọi cách để mỗi cầu thủ đều cảm thấy bình tĩnh và cảm thấy mình quan trọng với đội bóng. Mà điều đó đâu có dễ, trong một tập thể toàn sao như Maldini, Cafu, Seedorf…
Mà nói mới nhớ, đội hình này vừa mới vô địch Champions League. Trước khi ký hợp đồng với Milan, tôi nhớ Leonardo, giám đốc CLB và cũng là người tôi quen từ thời ở São Paulo, đã nói một câu khiến tôi ghi nhớ mãi khi việc đàm phán đang bị chững lại: “Nghe này, Milan vừa vô địch Champions League, và bọn anh không định thay đổi nhiều. Ở đây, chúng ta biết ơn những nhà vô địch. Chúng ta trân trọng họ.”
Cuối cùng tôi cũng đến Milan sau đó vài tháng, nhưng tôi bị ấn tượng sâu sắc bởi sức nặng của câu nói đó: “Milan đã vô địch Champions League.” Lần đầu tiên tôi thực sự hiểu Milan là đội bóng như thế nào, và cách họ trân trọng những cầu thủ.
Mùa giải đầu tiên ở Ý, các đối thủ chưa biết nhiều về tôi, và tôi có không gian để chơi bóng. Và tôi đã chơi rất tốt. Chúng tôi vô địch Serie A, và tôi được bầu chọn là Cầu thủ xuất sắc nhất giải.

Năm tiếp theo, phong độ của tôi giảm sút. Tôi không còn là hiện tượng nữa. Các đối thủ đã biết tôi, biết tôi có thể làm gì, nên việc kèm cặp cũng trở nên gắt gao hơn, và tôi bắt đầu gặp khó trong việc tìm khoảng trống. Các trợ lý của Ancelotti lập tức vào cuộc. Một ngày nọ, cả đội chúng tôi đến Milan Lab, bộ phận nổi tiếng của CLB chuyên theo dõi thể chất, tinh thần và phân tích hiệu suất thi đấu của cầu thủ. Chúng tôi cùng nhau xem lại rất nhiều video, phân tích các quyết định, sai lầm và những pha xử lý thành công của tôi.
Từ khi còn rất nhỏ, lối chơi của tôi luôn là: nhận bóng rồi chạy, nhận bóng rồi chạy. Rõ ràng, trực diện, nhưng có lẽ hơi dễ đoán. Và chính tại Milan Lab, Ancelotti đã nói với tôi bằng giọng điềm tĩnh quen thuộc:
“Đã đến lúc cậu phải học cách chơi không bóng. Di chuyển để tạo khoảng trống cho chính mình hoặc cho đồng đội. Như vậy, cậu sẽ chơi tốt hơn.”
Pha "Nước Rút" Quyết Định Và Vinh Quang Chờ Đón!
Quay lại hiệp hai trận chung kết Champions League, tôi nghĩ mình đã trưởng thành hơn kể từ cuộc trò chuyện đó. 45 phút nữa thôi, lần này tôi là người giao bóng. Tiếng gầm vang quay trở lại, dữ dội hơn bao giờ hết, như nuốt chửng không chỉ sân bóng mà cả thế giới. Bạn có thể cảm nhận nó ở Athens, Milan, Brasilia, Anh, São Paulo, và cả trên chiếc thuyền câu cá bé nhỏ ở Pantanal ngày xưa nữa.
Ôi không, chưa đầy hai phút sau khi hiệp hai bắt đầu, Nesta đã phải lao vào cứu nguy ngay trong vòng cấm để ngăn Gerrard dốc bóng. Hôm nay anh ta thật sự rất nguy hiểm. Nào, chúng ta cũng phải đáp trả thôi! Tôi bứt tốc bên cánh trái, và lại bị phạm lỗi ngay sát rìa vòng cấm. Pirlo bước lên. Ôi… Bóng đi vọt xà.
Không có một giây để thở. Sau một pha chuyền sai của Gattuso, Gerrard lại thoát xuống vòng cấm không ai kèm. Chết rồi! Chỉ có một lý do khiến Liverpool chưa gỡ hòa, đó là Dida, người đã bay hết người cứu bóng sát mặt cỏ. Quá xuất sắc, Dida!
Chỉ còn mười phút nữa là hết trận. Bóng vụt qua tôi. Không còn nhiều thời gian. Ai cũng bắt đầu mệt mỏi thấy rõ. Với chút oxy cuối cùng còn lại, bộ não tôi chợt gợi lại cuộc trò chuyện năm xưa với Ancelotti tại Milan Lab. Và tôi lặng lẽ di chuyển, tìm lấy một khoảng trống nơi tuyến giữa.

Bàn Thắng "Vô Giá" Của Inzaghi Và Niềm Vui Vỡ Oà
Chuyền cho tôi nhanh lên, chuyền đi, chuyền đi nào...
Ambrosini chuyền bóng cho tôi, và tôi bắt đầu rê bóng lên. Tôi ngẩng đầu lên và thấy Inzaghi đang lẻn ra sau hàng phòng ngự. Tôi giả vờ sút rồi chọc khe cho anh ấy.
Tiến lên, Pippo, tiến lên!
Anh ấy thoát xuống, đưa bóng đi lệch sang một chút rồi chạm bóng nhẹ nhàng qua người thủ môn. Một cú chạm nhẹ đến mức tưởng như trái bóng mất cả 25 năm cuộc đời tôi mới lăn qua vạch vôi.
VÀOOOOOO!!!
Còn hai phút nữa cộng thêm thời gian bù giờ, và tôi đang tiến rất gần đến việc trở thành nhà vô địch Champions League. Khi Kuyt gỡ lại một bàn cho Liverpool, tôi suýt nữa đã nghĩ: “Liệu chúng ta sẽ lại để vuột mất chức vô địch đấy à?” Nhưng hôm nay không phải là ngày để hỏi.
Kết Thúc Vĩ Đại: Milan Vô Địch Và Lời Tri Ân Từ Trái Tim Kaka
Trong năm phút cuối đó, chẳng còn chỗ cho những suy nghĩ logic. Giờ đây, chỉ còn chiến đấu. Chạy, bằng mọi cách. Chỉ cần chạy và phá bóng ra càng xa vòng cấm càng tốt. Trọng tài, người đã mất cả đời để thổi còi bắt đầu trận đấu, giờ còn lâu hơn để kết thúc nó.
Thổi còi đi, trọng tài! Kết thúc rồi!!!
Và rồi, điều đó đã đến! Một âm thanh mới vang lên, xé toạc màn đêm tại sân Olympic Athens: tiếng còi mãn cuộc. Milan vô địch Champions League. Tôi kết thúc giải đấu với tư cách vua phá lưới, và dù lúc đó chưa rõ, tôi sẽ được trao Quả Bóng Vàng và danh hiệu Cầu thủ nam xuất sắc nhất thế giới của FIFA vào cuối năm 2007.
Và rồi, quỳ gối giữa sân, tôi cảm thấy mãn nguyện. Một cảm giác biết ơn mãnh liệt trào dâng trong lòng, và tôi gục xuống. Tất cả những phiên bản của Kaká đều có mặt ở đây.
Cậu bé học sinh nghiện đá bóng bằng cuộn tất. Cậu bé mê câu cá. Người từng muốn từ bỏ, nhưng đã nghe được lời khuyên quý giá nhất từ cha mẹ khi mọi thứ tưởng chừng như sụp đổ. Cậu thiếu niên từng gãy đốt sống cổ dưới đáy hồ bơi. Ricardo “Cacá” từ đội trẻ, người từng vào sân từ ghế dự bị để ghi hai bàn thắng mang về danh hiệu khó tin cho São Paulo FC. Cậu thanh niên được chính Ronaldo “nhận nuôi” nơi đất Nhật xa lạ năm 2002.
Tôi quỳ xuống vì không thể gánh nổi sức nặng của cảm xúc. Từ từ, tôi cởi áo Milan ra, bởi tôi muốn tất cả mọi người biết đến sự biết ơn của tôi. Nó đã được in sẵn trên chiếc áo bên trong:
I BELONG TO JESUS (Tôi thuộc về Chúa).

Và đúng vậy, tôi tin là như thế.
Tôi biết, hôm nay không phải là ngày để đặt câu hỏi, nhưng tôi không thể ngăn mình được.
Làm sao mà ta không thể tin rằng chính Ngài đã chuẩn bị mọi thứ?
Làm sao mà tôi lại không tin rằng câu chuyện của tôi là một phép màu, rằng Ngài luôn có một kế hoạch dành cho tôi?
Làm sao tôi có thể xứng đáng mãi mãi với điều này?
Làm sao tôi có thể không rời xa sự hiện diện của Ngài?
Chỉ có Ngài mới làm tôi cảm thấy được trọn vẹn.
Và trong tương lai, nếu có ai hỏi tôi: “Chơi trong một trận chung kết Champions League là như thế nào?”
Tôi sẽ nói rằng:
“Chơi trong một trận chung kết Champions League đơn giản là: một tiếng gầm.
Tiếng gầm của cuộc sống.
Âm thanh tôi luyện nên bản lĩnh, dù chiến thắng hay thất bại.
Và ngay khi trái bóng lăn, mọi điều bạn tưởng tượng về khoảnh khắc ấy sẽ ngừng lại, để nhường chỗ cho một tiếng gọi, vang dội, rõ ràng, gọi bạn đi tìm lấy vận mệnh của chính mình.”
Sau tất cả những cung bậc cảm xúc của một trận chung kết Champions League, chúng ta đã được chứng kiến khoảnh khắc lịch sử của Kaka và AC Milan. Nhưng bóng đá không chỉ có những câu chuyện đẹp như mơ, đôi khi còn có cả những góc khuất. Để hiểu rõ hơn về một biểu tượng khác của bóng đá thế giới, Michel Platini, người đã trải qua cả vinh quang chói lọi trên sân cỏ lẫn những thăng trầm đầy tranh cãi trong sự nghiệp quản lý, bạn có thể đọc thêm bài viết dưới đây.
Theo "The Players Tribune"