Nhóm thứ nhất là những "chiến thần" đặt báo thức lúc 2:55 sáng. Họ rón rén dậy, mắt nhắm mắt mở, pha vội gói mì hay ly cà phê đen đặc, tự nhủ với lòng: "Kỷ niệm 1 năm thầy Amorim cầm quân, lại đá sân nhà Old Trafford gặp đội đang lóp ngóp, kiểu gì chẳng có quà to".
Nhóm thứ hai là những người lý trí hơn, hoặc vợ con đùm đề không dậy được, tranh thủ đặt báo thức lúc 5:00 sáng để xem tỉ số lấy tinh thần đi làm, đi học những ngày đầu tuần.
Kết cục? Cả hai nhóm người ấy sáng nay đều gặp nhau ở một điểm chung: hang Quỷ.
Nếu bóng đá là môn thể thao của những con số, thì Man Utd khuya qua đã dạy cho fan Việt một bài toán xác suất thống kê đầy cay đắng.
Phút thứ 13, Gueye của Everton tát đồng đội Keane "nổ đom đóm mắt" rồi nhận thẻ đỏ đi tắm sớm.
Fan MU lúc ấy nghĩ gì? "Thôi xong, game là dễ! 11 đánh 10, lại còn gần 80 phút nữa, tha hồ mà nổ bàn thắng".
Cái cảm giác ấy giống như bạn đi thi được giám thị đưa sẵn đáp án vậy, chỉ việc chép. Nhưng không, Quỷ đỏ chọn cách... chép sai cả họ tên.
Cầm bóng đến hơn 80% trong hiệp 2, xG (bàn thắng kỳ vọng) cao chót vót, Zirkzee và Bruno thay nhau bắn phá khung thành (hoặc bắn chim), nhưng bảng tỉ số vẫn trơ trơ con số 0-1. Hóa ra, Everton tát nhau đau một, thì Man Utd tát vào niềm tin của người hâm mộ đau mười.
Thương thay cho thân phận Manucian Việt Nam!
Mùa giải này, cái thực đơn bóng đá của họ vốn đã "ăn kiêng" đến tội nghiệp.
Cúp C1? Không có vé.
Cúp C2? Cũng vắng bóng.
League Cup? Đã bay màu.
Thứ duy nhất còn lại để bấu víu, để hy vọng mỗi cuối tuần là Ngoại hạng Anh. Fan Quỷ đỏ đã hạ tiêu chuẩn xuống mức thấp nhất: Chẳng cần đua vô địch, chỉ cần đá cống hiến, thắng mấy đội "cửa dưới" cho vui cửa vui nhà.
Nhưng đúng vào cái ngày kỷ niệm 1 năm Amorim ra mắt, cái ngày mà người ta cần một bông hoa hồng thì đội lại tặng nguyên một... chậu xương rồng. Thua trong thế hơn người, thua ngay tại "Nhà hát" - nơi hôm nay diễn hài nhiều hơn là đá bóng.
Sáng nay ra đường, fan MU đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên.
Vào công ty, thấy đồng nghiệp túm tụm bàn tán bóng đá là phải lảng đi chỗ khác rót nước.
Lên Facebook, tắt vội thông báo vì sợ bạn bè tag tên.
Dòng người lũ lượt kéo nhau về "Hang Quỷ". Cái hang vốn đã chật chội sau bao năm thăng trầm, nay lại càng thêm ngột ngạt.
Trong bóng tối nhập nhoạng của cái hang ấy, người ta nghe thấy tiếng thở dài của anh chàng công sở dậy lúc 3h sáng nay đang gật gù vì thiếu ngủ.
Người ta thấy ánh mắt thất thần của cậu sinh viên dậy lúc 5h sáng, nhận ra mới đầu tuần đã "bão tố" dù ngoài kia trời vẫn nắng đẹp.
Có ai đó thốt lên đầy chua chát: "Thôi, xích vào trong đi bác, nhường chỗ cho em với. Cuối tuần gặp Crystal Palace sân khách, khéo anh em mình lại phải ở trong này dài dài..."
Yêu Man Utd tầm này không phải là một sở thích, đó là một sự tu hành khổ hạnh. Thôi thì, hang chật nhưng ấm tình anh em đồng cảnh ngộ. Ngủ một giấc bù đi các Manucian, vì ngoài kia, trời vẫn sáng, nhưng trong lòng Quỷ đỏ thì hoàng hôn đã buông xuống từ phút thứ 13 rồi!













