Chuyện của “thánh” Persie
Ngày 1/1/2012, Robin Van Persie sút tung lưới Queen Park Ranger, ghi bàn thắng thứ 17 của mình trong khuôn khổ Premier League. Bàn thắng ấy không chỉ giúp anh vươn lên dẫn đầu danh sách “vua phá lưới”, mà còn giúp anh vượt qua thành tích ghi bàn trong một năm cho CLB của đàn anh Henry (35 bàn). Có thể khăng định, kể từ sau sự ra đi của Fabregas, Persie là “vua” ở Emirates bởi trong tình cảnh bi đát như hiện tại (chảy máu lực lượng, chưa thể vươn lên 3 vị trí đầu Premier League, thời điểm đầu mùa còn lẹt đẹt ở nhóm cuối bảng), người Arsenal cần một vị “vua” mới, một đầu tàu đủ sức kéo đội bóng quay trở lại cuộc đua Ngoại hạng. Và họ đã tìm thấy rồi đấy. Persie ghi bàn, Arsenal thăng hoa, điệp khúc đã được ngân vang khắp đôi bóng thành London suốt nửa mùa giải này. “Thánh” Persie đã trở thành vua trong mắt mọi người như thế, nhưng…
Ngày 15/1/2012, Arsenal bại trận đầy tủi hổ trước “tí hon” Swansea với tỉ số 3-2, trong một trận đấu quá tệ của hàng phòng thủ. Trận ấy Persie vẫn ghi bàn, nhưng nỗ lực của mình anh là không đủ. Điều đáng nói là, khi cùng đồng đội tiến ra khu vực khán đài chào người hâm mộ, một nhóm nhỏ CĐV do quá thất vọng với màn trình diễn của đội nhà đã không tiếc lời chỉ trích các cầu thủ: “Con tim, phẩm chất và khát khao chiến thắng của chúng mày đâu rồi?”. Còn Persie, vô hình chung cũng bị liên lụy. Con người mà mới chỉ mấy tuần trước còn là “thánh” trong mắt các CĐV ấy phải nhận những lời chỉ trích khích bác mà anh không đáng phải nhận. Khoảng cách giữa một “vị vua mới” và một kẻ không có “con tim, phẩm chất và khát khao chiến thắng” mong manh thế sao?
Chuyện của “king” Titi
Gần cả tháng nay, khắp thành Arsenal mất ăn mất ngủ vì một tin động trời: Thierry Henry, cây săn bàn vĩ đại nhất trong lịch sử CLB, một huyền thoại sống sẽ trở lại sân Emirates thi đấu trong thời gian hai tháng theo dạng cho mượn từ câu lạc bộ New York Red Bulls. CĐV Arsenal vui mừng vì được tái ngộ huyền thoại của CLB một, thì lại vui mừng cho đội bóng con cưng mười. “King” Titi xuất hiện quá đúng lúc, trong tình trạng “bão” chấn thương hoành hành, anh xuất hiện để chứng minh tình yêu bất diệt của một “cựu vương” với vương quốc Emirates. Rồi anh ghi bàn thắng duy nhất giúp Arsenal đả bại Leeds United, bước vào vòng 4 FA Cup. Như một lẽ thường với những người hùng, anh được tôn hô với tất cả mỹ từ đẹp nhất, người ta gọi đó là “Sự trở lại của nhà vua”, là “đấng cứu thế”,… Còn gì vui hơn với Henry? Nhưng…
Trận thua thảm họa trước Swansea đã - gần như, phủ nhận tất cả. Trận ấy, Henry chỉ được vào sần từ phút thứ 64 và không thể làm gì hơn. Cũng như Persie, anh cũng bị nhóm CĐV nọ chỉ trích không thương tiếc nhưng khác với Persie, anh bực tức mà vặc lại: “Hãy đứng phía sau để ủng hộ đội bóng và các cầu thủ của mình. Đừng tỏ ra tiêu cực như vậy”. Vụ cãi cọ đó hình như đã xóa sạch hết mọi giá trị cũ và mới về “ king” Titi, : “đấng cứu thế” cũng bị chỉ trích muối mặt, đến mức độ phải sửng cồ lên, vậy là sao?
Đừng bất công với “ nhà vua”!
Ai cũng hiểu, cầu thủ chỉ là người thường, vì vậy phong độ cũng có lúc trời lúc sụt, dù người đó có là “vua”. Robin van Persie đã thăng hoa suốt nửa mùa giải rồi, anh cần có những khoảng lặng để tìm lại nguồn cảm hứng. Còn Thierry Henry, đã bước sang tuổi 34, không nên kì vọng quá nhiều ở anh (chính Henry đã khẳng định như vậy). Thế mà chỉ sau 90 phút, hai con người vĩ đại ấy lại bị chỉ trích bởi chính những CĐV của mình trong thời điểm họ cần những lời động viên hơn bao giờ hết. Arsenal đá dở, điều đó không thể phủ nhận, nhưng chưa bao giờ Arsenal thiếu và yêu như vậy, những con người đẳng cấp đã bỏ đội bóng ra đi vì vinh quang, thế vào đó là những con người “thường thường bậc trung”, quá ít để đua tranh với những gã nhà giàu như Chelsea và Man City. Và rằng, đây không phải là thời điểm duy nhất Arsenal sống như vậy, họ đã sống như thế nửa thập kỉ nay rồi, họ vẫn kiên cường trụ vững trong nhóm dự Champions League. Có trách hãy trách họ quá thiếu may mắn (họ cũng từng đến rất gần vinh quang rồi đấy chứ!)
Persie, Henry đã làm hết mình, nhưng họ nhận được gì chỉ sau một trận thua? Không nhận được gì cả ngoài những lời chỉ trích mà họ không xứng đáng được nhận. Chưa nói gì đến việc đúng sai, mà chính trong giai đoạn khủng hoảng này, những chỉ trích đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lí của các cầu thủ. Khiến họ chán nản, không còn động lực cống hiến nữa. Và khi những vị “vua” như Persie và Henry chán nản, còn ai đủ khả năng đảm đương vai trò đầu tàu nữa? Persie và Henry đã chiến đấu bằng cả con tim, phẩm chất và cả khát khao chơi bóng, đừng đòi hỏi gì họ thêm nữa.
Samir Nasri đã nói thế này khi anh rời Arsenal đến Man City: “CĐV của Man City làm tôi nhớ lại những ngày còn ở Marseille. Arsenal có những CĐV tốt nhưng họ ngày càng thiếu đi sự cuồng nhiệt kể từ khi chuyển từ Highbury tới Emirates”. Đó chỉ là lời bao biện cho việc tháo chạy của Nasri, nhưng nó không hoàn toàn sai. Hành động của nhóm CĐV nọ dù chỉ là một hành động cá nhân trong lòng những CĐV chân chính, nhưng nó cho thấy một sự tự ti, thiếu niềm tin vào đội bóng đang âm ỷ trong CĐV Arsenal. Phải chăng đấy cũng là một trong những nguyên nhân tháo chạy của những cầu thủ giỏi. Và, nếu còn muốn thu hút những siêu sao như Persie, như Henry, đừng tỏ ra bất công với họ mà hãy đứng về bên họ những lúc khó khăn này…
(Bạn đọc: Duy Anh)
Ngày 1/1/2012, Robin Van Persie sút tung lưới Queen Park Ranger, ghi bàn thắng thứ 17 của mình trong khuôn khổ Premier League. Bàn thắng ấy không chỉ giúp anh vươn lên dẫn đầu danh sách “vua phá lưới”, mà còn giúp anh vượt qua thành tích ghi bàn trong một năm cho CLB của đàn anh Henry (35 bàn). Có thể khăng định, kể từ sau sự ra đi của Fabregas, Persie là “vua” ở Emirates bởi trong tình cảnh bi đát như hiện tại (chảy máu lực lượng, chưa thể vươn lên 3 vị trí đầu Premier League, thời điểm đầu mùa còn lẹt đẹt ở nhóm cuối bảng), người Arsenal cần một vị “vua” mới, một đầu tàu đủ sức kéo đội bóng quay trở lại cuộc đua Ngoại hạng. Và họ đã tìm thấy rồi đấy. Persie ghi bàn, Arsenal thăng hoa, điệp khúc đã được ngân vang khắp đôi bóng thành London suốt nửa mùa giải này. “Thánh” Persie đã trở thành vua trong mắt mọi người như thế, nhưng…
![]() |
Robin Van Persie - Ảnh: Getty |
Ngày 15/1/2012, Arsenal bại trận đầy tủi hổ trước “tí hon” Swansea với tỉ số 3-2, trong một trận đấu quá tệ của hàng phòng thủ. Trận ấy Persie vẫn ghi bàn, nhưng nỗ lực của mình anh là không đủ. Điều đáng nói là, khi cùng đồng đội tiến ra khu vực khán đài chào người hâm mộ, một nhóm nhỏ CĐV do quá thất vọng với màn trình diễn của đội nhà đã không tiếc lời chỉ trích các cầu thủ: “Con tim, phẩm chất và khát khao chiến thắng của chúng mày đâu rồi?”. Còn Persie, vô hình chung cũng bị liên lụy. Con người mà mới chỉ mấy tuần trước còn là “thánh” trong mắt các CĐV ấy phải nhận những lời chỉ trích khích bác mà anh không đáng phải nhận. Khoảng cách giữa một “vị vua mới” và một kẻ không có “con tim, phẩm chất và khát khao chiến thắng” mong manh thế sao?
Chuyện của “king” Titi
Gần cả tháng nay, khắp thành Arsenal mất ăn mất ngủ vì một tin động trời: Thierry Henry, cây săn bàn vĩ đại nhất trong lịch sử CLB, một huyền thoại sống sẽ trở lại sân Emirates thi đấu trong thời gian hai tháng theo dạng cho mượn từ câu lạc bộ New York Red Bulls. CĐV Arsenal vui mừng vì được tái ngộ huyền thoại của CLB một, thì lại vui mừng cho đội bóng con cưng mười. “King” Titi xuất hiện quá đúng lúc, trong tình trạng “bão” chấn thương hoành hành, anh xuất hiện để chứng minh tình yêu bất diệt của một “cựu vương” với vương quốc Emirates. Rồi anh ghi bàn thắng duy nhất giúp Arsenal đả bại Leeds United, bước vào vòng 4 FA Cup. Như một lẽ thường với những người hùng, anh được tôn hô với tất cả mỹ từ đẹp nhất, người ta gọi đó là “Sự trở lại của nhà vua”, là “đấng cứu thế”,… Còn gì vui hơn với Henry? Nhưng…
![]() |
Thierry Henry - Ảnh: Getty |
Trận thua thảm họa trước Swansea đã - gần như, phủ nhận tất cả. Trận ấy, Henry chỉ được vào sần từ phút thứ 64 và không thể làm gì hơn. Cũng như Persie, anh cũng bị nhóm CĐV nọ chỉ trích không thương tiếc nhưng khác với Persie, anh bực tức mà vặc lại: “Hãy đứng phía sau để ủng hộ đội bóng và các cầu thủ của mình. Đừng tỏ ra tiêu cực như vậy”. Vụ cãi cọ đó hình như đã xóa sạch hết mọi giá trị cũ và mới về “ king” Titi, : “đấng cứu thế” cũng bị chỉ trích muối mặt, đến mức độ phải sửng cồ lên, vậy là sao?
Đừng bất công với “ nhà vua”!
Ai cũng hiểu, cầu thủ chỉ là người thường, vì vậy phong độ cũng có lúc trời lúc sụt, dù người đó có là “vua”. Robin van Persie đã thăng hoa suốt nửa mùa giải rồi, anh cần có những khoảng lặng để tìm lại nguồn cảm hứng. Còn Thierry Henry, đã bước sang tuổi 34, không nên kì vọng quá nhiều ở anh (chính Henry đã khẳng định như vậy). Thế mà chỉ sau 90 phút, hai con người vĩ đại ấy lại bị chỉ trích bởi chính những CĐV của mình trong thời điểm họ cần những lời động viên hơn bao giờ hết. Arsenal đá dở, điều đó không thể phủ nhận, nhưng chưa bao giờ Arsenal thiếu và yêu như vậy, những con người đẳng cấp đã bỏ đội bóng ra đi vì vinh quang, thế vào đó là những con người “thường thường bậc trung”, quá ít để đua tranh với những gã nhà giàu như Chelsea và Man City. Và rằng, đây không phải là thời điểm duy nhất Arsenal sống như vậy, họ đã sống như thế nửa thập kỉ nay rồi, họ vẫn kiên cường trụ vững trong nhóm dự Champions League. Có trách hãy trách họ quá thiếu may mắn (họ cũng từng đến rất gần vinh quang rồi đấy chứ!)
Persie, Henry đã làm hết mình, nhưng họ nhận được gì chỉ sau một trận thua? Không nhận được gì cả ngoài những lời chỉ trích mà họ không xứng đáng được nhận. Chưa nói gì đến việc đúng sai, mà chính trong giai đoạn khủng hoảng này, những chỉ trích đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lí của các cầu thủ. Khiến họ chán nản, không còn động lực cống hiến nữa. Và khi những vị “vua” như Persie và Henry chán nản, còn ai đủ khả năng đảm đương vai trò đầu tàu nữa? Persie và Henry đã chiến đấu bằng cả con tim, phẩm chất và cả khát khao chơi bóng, đừng đòi hỏi gì họ thêm nữa.
Samir Nasri đã nói thế này khi anh rời Arsenal đến Man City: “CĐV của Man City làm tôi nhớ lại những ngày còn ở Marseille. Arsenal có những CĐV tốt nhưng họ ngày càng thiếu đi sự cuồng nhiệt kể từ khi chuyển từ Highbury tới Emirates”. Đó chỉ là lời bao biện cho việc tháo chạy của Nasri, nhưng nó không hoàn toàn sai. Hành động của nhóm CĐV nọ dù chỉ là một hành động cá nhân trong lòng những CĐV chân chính, nhưng nó cho thấy một sự tự ti, thiếu niềm tin vào đội bóng đang âm ỷ trong CĐV Arsenal. Phải chăng đấy cũng là một trong những nguyên nhân tháo chạy của những cầu thủ giỏi. Và, nếu còn muốn thu hút những siêu sao như Persie, như Henry, đừng tỏ ra bất công với họ mà hãy đứng về bên họ những lúc khó khăn này…
(Bạn đọc: Duy Anh)
|
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.
Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.
Trân trọng,
Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam
00:00 30/11/-0001