Với những gì đã xảy ra trong đời sống bóng đá nước nhà, hiện giờ có bao nhiêu bậc phụ huynh mặn mà với việc cho con cái mình trở thành cầu thủ?
Trong cuộc trao đổi với các cựu cầu thủ mới đây, chúng tôi được nghe một tâm sự rất đáng chú ý: “Vừa rồi gần chục ông bầu ồ ạt rút khỏi bóng đá, khiến gần chục CLB bị giải thể, kéo theo gần 200 cầu thủ bỗng nhiên…thất nghiệp. Nhìn cảnh ấy, các bậc phụ huynh chắc chắn không dám cho con cái mình lao vào nghiệp quần đùi áo số nữa đâu”.
Lời nhận xét đúng nhưng chưa đủ, bởi thực tế thì chẳng phải đến lúc này – khi hơn 200 cầu thủ Việt Nam bỗng nhiên thất nghiệp, mà ngay từ trước đó, khi nghề cầu thủ ở Việt Nam sớm bị nhận diện là một nghề bạc bẽo, khi người thân sinh ra “cậu bé vàng” Phạm Văn Quyến từng nói một câu nổi tiếng: “Ước gì hắn đừng đá bóng, mà mãi là trẻ chăn trâu...” thì niềm tin vào bóng đá đã xuống thấp lắm rồi.
Có một hiện trạng mà nếu để ý sẽ không khó nhận ra, đó là phần lớn những cầu thủ tạm gọi là “ngôi sao” của BĐVN trong khoảng 4,5 năm qua phần lớn đều sinh ra và lớn lên ở những miền quê khó khăn – những nơi mà bóng đá gần như là phương thức đổi đời duy nhất của những cậu bé không có điều kiện để được đầu tư phát triển ở những phương diện khác như học hành hay kinh doanh.
Cách đây vài năm, khi Mai Tiến Thành kiên quyết chạy từ Thanh Hoá về Ninh Bình thì người thầy ruột của Tiến Thành, ông Trần Văn Phúc đã nói rất thật với chúng tôi: “Nó chạy đi đội khác tôi buồn lắm, nhưng thông cảm cho nó đi. Nhà nó ở miền núi, nghèo lắm, với tiền lót tay của Ninh Bình nó có thể xây cho bố mẹ tới 5 cái nhà”. Lê Công Vinh – cầu thủ mà trong suốt một thời gian dài luôn xuất hiện như một “điển hình giàu có, sang trọng” của một thế hệ quần đùi áo số hiện nay thực chất cũng có một xuất phát điểm chẳng khá hơn…Mai Tiến Thành.
![]() |
Rất nhiều bậc phụ huynh từng nhìn vào “bài học Văn Quyến” để kiên quyết không cho con em mình theo nghiệp bóng tròn. Ảnh: Quang Minh. |
Tất nhiên, những người tham gia đời sống bóng đá không ai không biết: qui luật đào thải của nó là cực kỳ khắc nghiệt. Nhưng ở một bối cảnh mà bóng đá gần như là một con đường – một cơ hội duy nhất để “đổi đời” thì nhiều cầu thủ ở nhiều miền quê xa xôi, hẻo lánh sẵn sàng dấn thân vào sự khắc nghiệt ấy, để hoặc sẽ thành danh, hoặc chấp nhận bị rơi rụng bất cứ lúc nào. Nhưng ở các thành phố lớn như Hà Nội, TP HCM – nơi mà các bậc phụ huynh có nhiều cơ hội chăm lo cho con em mình hơn, cũng là nơi mà người ta nhìn rõ cái hiện trạng “bạc bẽo, xấu xí của nghề cầu thủ”, thì gần như không ai “dại dột” cho con em theo nghiệp bóng.
Tiếp xúc với một HLV trẻ ở một lò đào tạo trẻ Hà Nội, chúng tôi nghe tâm sự rằng: “Ở đây phần lớn các ông bố bà mẹ cho con cái mình học năng khiếu bóng đá để…tăng cường sức khoẻ. Ngay cả khi con cái mình có những tố chất đặc biệt, và chúng tôi thuyết phục hết nước hết cái, họ cũng không muốn cho tụi trẻ theo nghề”. Rõ ràng, cái gốc sâu xa trong việc ươm mầm, nuôi dưỡng những tài năng trẻ bây giờ nằm ở…niềm tin.
Bóng đá Việt Nam cần những nhà lãnh đạo có đủ TÂM lẫn TẦM để không chỉ lèo lái con thuyền bóng đá, mà còn để gieo vào từng bậc phụ huynh, từng chú bé yêu bóng đá một niềm tin đủ mạnh vào bóng đá.