Vẫn có câu “hậu sinh khả úy”, thành Nam dù chưa một lần cất cánh trở lại trong lịch sử hơn 10 năm, bóng đá VN lên chuyên với tên gọi V-League ra đời, nhưng lứa cầu thủ thế hệ 8x sau này thậm chí còn được đánh giá cao hơn đàn anh. Họ lớn lên, trưởng thành trong môi trường bóng đá chuyên nghiệp, được ăn ngon mặc đẹp và được chơi bóng ở Thiên Trường hùng vĩ. Nhưng…
![]() |
| Chưa biết đến khi nào bóng đá Nam Định mới trở lại không khí sôi động như ngày trước |
Từ cánh chim đầu đàn Trung Kiên, đến Duy Hoàng, Trọng Lộc, Quang Huy, Ngọc Tú, Đức Dương và lứa cầu thủ tài năng thuần sinh năm 84 – 85 khác, cho đến lớp của 88 – 89, với Văn Duyệt, Mạnh Dũng, Danh Ngọc…, đều cho rằng ra đi là sự giải thoát. Trong cuộc tháo chạy hàng loạt và liên tục ấy, họ chấp nhận đánh đổi, chấp nhận bị đì, bị ép và chấp nhận cả những điều tiếng không hay.
Cho đến tận bây giờ, không có nhiều những cầu thủ Nam Định thành danh ở xứ người, nếu không muốn nói là chẳng ai cả. Ngay cả các HLV cũng thế, khi Văn Sỹ dù chỉ có thành tích khá khiêm tốn với V.NB, nhưng đã được xem là ưu tú, là tấm gương. Tiền lệ là do con người tạo ra, nhưng dù nó có là lời nguyền đi chăng nữa, họ cũng sẽ lao vào lửa, thay vì ở lại cố hương. Tại sao thế?!
Nhân tài đất học Nam Định thời nào cũng có và ở mọi ngành nghề của xã hội, chứ chẳng riêng gì địa hạt bóng đá. Lá rồi cũng rụng về cội thôi, như chân lý phải thế. Đó phải là lúc bóng đá Nam Định mở ra trở lại một cơ chế thoáng, cấp tiến và trọng thị chứ không phải sự trì trệ như vốn dĩ. Nhưng bao giờ và bao giờ cho đến ngày xưa, có lẽ với người trong cuộc ngay lúc này cũng là câu hỏi khó.















