Barca thua vì không có kế hoạch B

23:28 Thứ hai 14/05/2012

Người ta thường nói: những gì đã lặp đi lặp lại thì thường mang tính khoa học hơn là sự trùng hợp ngẫu nhiên...

Ai thích lối chơi Tiqui-taca của Barcelona sẽ chỉ vào chiến thắng trong trận chung kết Champions League 2010/11 và khẳng định Barca “vô đối”, bởi đấy chẳng qua là sự lặp lại của một chiến thắng bất biến. Cũng trước M.U như thế, trong trận chung kết Champions League trước đó 2 năm, Barca đã thắng thuyết phục, cũng với cách biệt 2 bàn. Nghĩa là M.U thấy rõ Barca mạnh như thế nào, hiểu rõ họ sẽ đi bằng con đường nào để đến chiến thắng. Thấy, hiểu, nhưng đành “chịu chết”!

Ngược lại, cũng với hình ảnh bất biến, thầy trò Guardiola trở thành đề tài chế giễu cho các fan anti-Barca. Đấy là hình ảnh bất biến trong những thất bại đau đớn của Barca, ở Champions League các năm 2009/10 và 2011/12. Hoặc đấy là hình ảnh bất biến khi Barca thua các đội bóng do HLV Jose Mourinho dẫn dắt. Tóm lại, đấy cũng là những hình ảnh đã lặp đi, lặp lại. Mourinho áp dụng chiến thuật hợp lý, giúp Real Madrid (cách đây vài ngày, tại La Liga) và Inter Milan (ở vòng bán kết Champions League 2009/10) làm cho Tiqui-taca trở nên vô nghĩa, làm cho Barca bế tắc trong lĩnh vực tấn công.


Khi giới chuyên môn dùng cụm từ “đỗ xe bus 2 tầng” để nói về các đội đã thành công trong việc ngăn cản Barca ghi bàn, thì xin hãy hiểu cho tường tận: đấy chỉ là một cách nói ước lệ, cho thấy đối phương phong tỏa Barca bằng một trận địa giăng sẵn, bất biến, cố định đến mức lì lợm! “Đỗ xe bus” không có ý nghĩa thô thiển là cứ dồn hết 11 cầu thủ vào khu cấm địa để bít kín đường vào khung thành (phải nhấn mạnh chỗ này để bỏ qua tranh cãi thường thấy mỗi khi có đội hạ được Barcelona: họ có “đỗ xe bus” hay không).

Giăng sẵn trận địa thế nào khi gặp Barca, đấy là việc của Mourinho, Di Matteo, Ferguson hoặc Allegri. Điều mấu chốt là: chính các đối thủ như thế quyết định thành công hay thất bại cho... Barca, chứ bản thân Barca hoặc Guardiola lại hầu như không có khả năng tự quyết định vấn đề của mình.

Khi đối thủ tìm ra phương án hữu hiệu thì họ có thể hạ được một Barca mà số đông thường khen là gần như hoàn hảo. Còn khi không có phương án chống đỡ, hoặc có nhưng “công lực” quá yếu, đối phương sẽ bị Barca vùi dập bằng lối chơi Tiqui-taca đẹp mắt, bằng tỷ số đậm đà. Tiqui-taca là lối chơi chỉ dùng để thắng, chứ không có tác dụng phá lối chơi đối phương. Ngược lại, trên lý thuyết dĩ nhiên phải có cách phá lối chơi Tiqui-taca. Mà khi đối phương tìm ra cách ấy thì Barca thất bại vì chính họ không có “kế hoạch B”.

Có thể Chelsea may mắn, vì Messi sút hỏng phạt đền, vì xà ngang, cột dọc... Nhưng cần lưu ý: Roberto Di Matteo thật ra đã dùng “xe bus” để làm cho Barca bế tắc ngay từ trận bán kết lượt đi. Còn ở lượt về, Chelsea thành công ở chỗ họ đã dùng một lối chơi cố định để biến mình từ hoàn cảnh đáng lẽ “phải thua” thành hoàn cảnh “có thể không thua”.

Khi mà Barca tự mình rơi vào tình huống “có thể thất bại”, thì đấy hẳn nhiên đã là thất bại rồi. Bởi ai xem bóng đá mà lại không biết những điều căn bản: phạt đền cũng có thể không vào, hoặc cột dọc và xà ngang có thể ngăn cản bàn thắng. Vì không có “kế hoạch B” mà Barca từ chỗ “đáng lẽ phải thắng” thành ra “có thể không thắng”.

Barca không thể có kế hoạch B, bởi đấy chính là yêu cầu của lối chơi Tiqui-taca, một lối chơi không... chừa đường lùi.
Kinh Kha | 00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục