Lứa Công Phượng và thế hệ 1992 Man United : lý do thành công và thất bại

18:57 Thứ bảy 27/06/2015

(TinTheThao.com.vn) - Nếu so sánh thế hệ năm 1992 lừng danh của Man United với những học viên đầu tiên học viện Hoàng Anh Gia Lai (HAGL) – Arsenal, đó hẳn là chỉ làm trò cười mà thôi. Nhưng từ sự thành công và thất bại của hai lứa cầu thủ này có thể rút ra nhiều bài học đáng giá.

Việc một trung tâm đào tạo hay học viện cho ra đời một hay hai cầu thủ tài năng chẳng có gì làm lạ. Nhưng để có thể “xuất xưởng” một loạt cầu thủ tiềm năng thì đó không phải là hiện tượng thường thấy. Chính vì lý do đó mà khi học viện HAGL – Arsenal giới thiệu những Công Phượng, Tuấn Anh, Xuân Trường, Đông Triều,… khiến người ta liên tưởng đến những David Beckham, Paul Scholes, Ryan Giggs, anh em nhà Neville và Nicky Butt – một lứa cầu thủ xuất sắc năm 1992 mà Man United đào tạo nên.

Nhưng trái với thế hệ vàng năm 1992 của Man United, lứa Công Phượng bây giờ chưa làm được nhiều điều, dù đã thổi làn gió mới cho bóng đá Việt Nam. Và khi những tài năng trẻ đó đánh mất vé dự VCK U20 thế giới, thất bại tại SEA Games (họ là nồng cốt), đối mặt nguy cơ xuống hạng tại V-League trong màu áo HAGL, người ta tự hỏi do đâu họ thất bại ?

Điểm khác biệt đầu tiên Guillaume Graechen không phải là Sir Alex Ferguson. Tính đến năm 1992, Sir Alex đã có hơn sáu năm cầm quân tại Old Trafford. Trước đó, ông đã có không ít thành công khi làm việc tại Scotland. Đó là tiền đề để ông có thể thích nghi với môi trường áp lực và có đủ kinh nghiệm lèo lái một CLB lớn như Man United.

Trong khi đó Guillaume Graechen chỉ biết đến như là là ông thầy tại học việc có chuyên môn tốt, có nhiệt tâm với tuổi trẻ, là một thầy giáo đơn thuần. Vì vậy, khi ra sân chơi như V-League là một môi trường hoàn toàn khác. Lúc này không phải ông chỉ cho Công Phượng, Tuấn Anh chạm bóng thế nào cho tốt, chuyền bóng thế nào cho đẹp và sút thế nào cho chính xác mà phải có sự tính toán chiến thuật trong từng trận đấu, từng đối thủ khác nhau và trong từng khoảnh khắc riêng biệt. Đó là việc của một vị tướng.

Sir Alex là một vị tướng còn Guillaume Graechen lại là một thầy giáo hoạt động không đúng vị trí nên cách xử trí của cả hai cũng khác nhau. Tại Man United, dù lứa cầu thủ năm 1992 đầy tài năng nhưng Sir Alex đã không vội trao cho họ gánh vác trách nhiệm tại đội một. Bên cạnh họ luôn có những tài năng xuất chúng như Roy Keane, Eric Cantona, Mark Hughes, Andy Cole,… để hỗ trợ và dìu dắt họ từng bước trưởng thành hơn.

Lứa Công Phượng của HAGL liệu có thành công. Ảnh: Đình Viên.

Thời điểm ấy những Beckham, Scholes …chẳng chịu quá nhiều áp lực vì dù sao họ cũng chỉ là những cầu thủ trẻ. Nhờ một môi trường như thế nên họ đã phát triển thành những ngôi sao hàng đầu thế giới sau này.

Trong khi ấy chỉ sau vài trận đấu tại các giải giao hữu dành cho lứa tuổi U19, ngay tức thì những Tuấn Anh, Công Phượng, Đông Triều, Xuân Trường,… trở thành ngôi sao, là niềm hy vọng của HAGL, là trọng tâm để tìm kiếm chiếc HCV SEA GAMES, là hy vọng tương lai cho bóng đá Việt Nam. Báo chí tung hô, đối thủ ganh ghét khiến cho áp lực đè lên vai họ ngày một lớn thêm. Mà đá trong áp lực như vậy làm sao thành công được.

Có thể mùa này HAGL đã thất bại nhưng chỉ hy vọng lứa cầu thủ của Công Phượng có thể đứng vững để trưởng thành hơn bởi họ đang giữ chút niềm tin còn lại của khán giả Việt Nam.

Cát Tường | 00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục