“Hồi ký Steven Gerrard”; Chương 3: Chiếc thẻ đỏ tai hại

08:00 Thứ năm 01/01/1970

Từ những ngày đầu, Steven Gerrard đã nổi tiếng với lối chơi máu lửa trên mức cần thiết. Từng có thời điểm, suýt chút nữa Gerrard phải “khăn gói quả mướp” khỏi Liverpool vì chiếc thẻ đỏ tai hại trong trận derby vùng Merseyside. Chương 3 kể lại hành trình thay đổi tính nết của người đội trưởng vĩ đại.

Thích chơi bạo lực

Tôi lớn lên trên những sân bóng trải đầy cát và sỏi ở trường trung học. Môi trường bóng đá đường phố ngấm vào máu thịt tôi từ lúc nào không hay và cứ thế, thói quen chơi rắn pha đôi chút bạo lực trở thành bản sắc của cá nhân tôi.

Những ngày đầu tiên lên chơi ở đội một, BHL sớm nhận ra con người hoàn toàn khác ở tôi trên sân bóng. Tính khí nóng nảy của tôi trở thành một vấn nạn mới ở Melwood. Chỉ trong một buổi sáng, tôi ẩu đả với hai bậc tiền bối là Hughie McAuley và Sammy Lee. Lý do rất lãng xẹt: Hai người họ muốn hướng dẫn tôi cách làm quen với các bài tập nhưng tôi thì không thích vậy, tôi muốn tự khẳng định năng lực bản thân. Thế là, tôi gây gổ và suýt chút nữa đã giơ nắm đấm vào mặt McAuley và Lee.

Tối cùng ngày, trợ lý HLV trưởng Ronnie Moran mời cha tôi tới đại bản doanh CLB để bàn bạc hướng giải quyết giúp tôi trở nên mềm mỏng hơn. Moran nói: “Bảo con ông hãy kiềm chế, hoặc là rời khỏi Liverpool.

Thực ra, khó khăn cha con tôi gặp phải cũng một phần bởi tôi quá ảo tưởng vào sức mạnh của mình. Ngày mới đến Melwood, tôi được rất nhiều đồng đội khen ngợi về thái độ cầu tiến và tinh thần máu lửa. Nhưng lời khen ngợi ấy chỉ đúng trong một chừng mực nhất định. Tôi không giữ được đôi chân trên mặt đất và cứ thế lao vào đối phương như con thiêu thân.

Bây giờ, khi nhìn lại quá khứ, tôi mới thấy mình dại dột biết chừng nào. Cầu thủ trẻ bây giờ rất “tỉnh”, họ không bao giờ phạm lỗi hay tham bóng bởi một pha triệt hạ từ phía sau có thể khiến bạn bị treo giò tối thiểu 3 trận.

Suýt trả giá vì không lắng nghe

Mở màn mùa giải 1999/00, Liverpool bước vào trận đại chiến thành phố cảng với đối thủ truyền kiếp Everton. Mặc cho những nghi ngại về tính cách bốc đồng của tôi, BHL thống nhất để tôi đá chính ở vị trí tiền vệ trung tâm.

Phút bù giờ cuối cùng, trong một đợt phản công của Everton, Kevin Campbell lao lên ở tốc độ cao. Bóng bay tà tà và nếu Campbell thoát khỏi sự đeo bám bứt lên phía trước, Liverpool đứng trước nguy cơ thủng lưới bàn thua thứ hai, đồng nghĩa với hy vọng gỡ hòa tan thành mây khói.

Đứng ở phía đối diện, tôi lao vào với chú ý phá bóng nhưng ở tốc độ băng lên quá cao từ hai phía, gầm giày của tôi vô tình đạp vào bụng Campbell. Đó là một cảnh tượng kinh hoàng mà đến bây giờ khi xem lại, tôi vẫn không tránh được cảm giác rùng mình.

Gerrard nhận thẻ đỏ từ trọng tài Mike Riley. Ảnh: Internet.

Trọng tài Mike Riley chính không ngần ngại rút thẻ truất quyền thi đấu. Tai hại hơn, chiếc thẻ đỏ đầu tiên tôi phải nhận trong sự nghiệp lại diễn ra ở Anfield, nơi Liverpool thất thủ trước chính đối thủ truyền kiếp. Trên đường bước vào phòng thay đồ, tôi nghe thấy tiếng chửi bới trên các khán đài: “Mày vừa làm cái gì đấy?

Tôi nhanh chóng đánh xe tìm một nhà hàng ăn tối nhưng không ngờ, hàng chục CĐV âm thầm đợi sẵn ở cổng SVĐ và đi theo tôi. Họ đứng ngoài, im lặng nhưng không ngừng nhìn chằm chằm vào tôi như muốn ám chỉ: “Mày là kẻ tội đồ.

Sáng hôm sau, chủ tịch triệu tập tôi tới văn phòng. Buổi nói chuyện kéo dài 5 tiếng, chỉ tập trung xoay quanh một chủ đề: Tôi có chịu thay đổi hay không? Tất nhiên, một cậu bé 19 tuổi đang mang ơn giáo dưỡng chẳng thể không vâng lời. Nhưng phía Liverpool vẫn còn đó chút nghi ngại nên một giao kèo giấy trắng mực đen với con dấu của CLB được soạn ra, trong đó ghi rõ: “Steven Gerrard có thể bị đuổi việc bất cứ lúc nào nếu còn tiếp tục chơi bóng thô bạo, gây ảnh hưởng tới thanh danh và thành tích của đội.

Ơn cứu mạng của Houllier

Đã có lúc, phần đông ban cán sự ở Anfield biểu quyết đẩy tôi ra đường. Nhưng HLV trưởng Gerard Houllier là người có kinh nghiệm làm việc lâu năm cùng cầu thủ trẻ. Ông coi tôi như con đẻ và muốn tận tay dìu dắt tôi bước tiếp trên con đường bóng đá chuyên nghiệp bởi cái tên Gerrard trong mắt ông là một tài năng lớn của làng túc cầu thế giới.

Trong 4 tuần liên tiếp, tôi được cử đi học lớp kỹ năng mềm do chính Houllier đài thọ. Ngày nào cũng như ngày nào, ông đến phòng gọi tôi dậy mỗi sáng, cùng tôi ăn sáng và chia sẻ những trải nghiệm của một người lớn tuổi.

Nói như vậy không có nghĩa là tôi bằng vai phải lứa Houllier. Trên đời, chỉ duy nhất hai người tôi thật sự mang theo mình cảm giác sợ hãi mỗi khi nói chuyện là cha và ông ấy. Nhưng thôi, chuyện đấy không còn quan trọng bởi vài tháng sau cú phốt đầu đời, tôi hoàn thành tâm nguyện bấy lâu nay nhờ sự trợ giúp của Houllier: Ghi bàn cho Liverpool.

Tháng 12/1999, tôi ghi bàn vào lưới Sheffield Wednesday. Trong một khoảnh khắc, tôi cảm giác như mình đang bay giữa không trung. Danny Murphy, Michael Owen và Jamie Carragher chạy tới chia vui. Tôi thấy mình giống vị hoàng đế ngự trị thế giới. Khoác áo Liverpool là một giấc mơ nhưng ghi bàn cho Liverpool là thứ gì đó khủng khiếp hơn rất nhiều.

Cuối mùa, tôi bị chẩn đoán rối loạn cơ xương do lớn sớm trước tuổi, lại hoạt động ở tần suất cao suốt 9 tháng liền. Lại là Houllier, người giới thiệu chuyên gia dinh dưỡng và y học hàng đầu ở Ligue 1 tới chữa trị tại nhà cho tôi. Toàn bộ chi phí điều trị vẫn một tay Houllier chi trả.

Mùa 1999/00 là bước ngoặt nâng tầm sự nghiệp. Quá trình chuyển giao thế kỷ vô tình mở ra trang mới cho cuộc đời tôi ở Anfield – thảm cỏ sau này đưa tôi lên tầm cao mới, phải dùng từ “vĩ đại” để mô tả chính xác vị thế tôi xác lập trong 3/4 quãng thời gian gắn bó với The Kop.

Tú Quỳnh | 08:00 01/01/1970
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục