“Bầu trời đã sụp đổ” chỉ sau 45 phút bóng lăn trên sân Mỹ Đình ở trận lượt về. Rất nhiều cổ động viên bực tức bỏ về để không phải đau thêm ở thời gian còn lại của trận đấu. Sự tức giận, oán trách, và cả chỉ trích cầu thủ là không thể tránh khỏi sau trận đấu. Vì trước đó, chính cầu thủ đã mang lại cho người hâm mộ biết bao hi vọng thì chỉ trong chốc lát đã biến hi vọng ấy thành nỗi thất vọng tột cùng. Hãy cứ trách vì cầu thủ đã phụ lòng người hâm mộ nhưng đừng bao giờ quay lưng với đội tuyển.
“Trong bóng đá bất cứ điều gì cũng có thể xẩy ra”. Đó chính là lời căn dặn của HLV Toshiya Miura cho các cầu thủ trước giờ bóng lăn nhưng hình như cầu thủ đã không nghĩ đến điều đó khi còn lơ lửng trên mây sau chiến thắng “dễ dàng” trước đối thủ ở trận bán kết lượt đi. Nói là dễ dàng bởi trên “chảo lửa” Shah Alam, đội tuyển chúng ta đã phải chịu vô vàn áp lực từ cổ động viên, lối chơi bạo lực của đối thủ, sự thiên vị của trọng tài… Nhưng đội tuyển vẫn giành chiến thắng với một thế trận hoàn toàn chủ động. Nếu may mắn hơn, nếu chính xác hơn và nếu trọng tài xử lý công bằng hơn, chúng ta đã có một chiến thắng đậm đà hơn rất nhiều chứ không dừng lại ở tỷ số 2-1.
![]() |
Các cầu thủ rất cần cổ động viên ở bên cạnh vào lúc này. Ảnh: Internet. |
Trước khi trận lượt về diễn ra, với những gì thể hiện ở trận lượt đi, chắc chắn các cầu thủ vẫn nghĩ rằng có thể duy trì được lối chơi mình muốn trong bối cảnh đội khách phải dâng cao tìm kiếm bàn thắng. Được chơi trân sân nhà, đội bạn cũng không thể chơi rắn, trọng tài cũng không phải người Trung Quốc… Tưởng chừng như thiên thời - địa lợi – nhân hòa như vậy, sẽ giúp chúng ta có chiến thắng để hiên ngang đi tiếp nhưng rồi sự tệ hại của hàng thủ đã “giết chết” hàng triệu trái tim của con người Việt Nam. Chính các cầu thủ đã lấy đi niềm tin, hi vọng và cả nước mắt của các cổ động viên nước nhà.
Hai trận đấu, hai thái cực khác nhau trên sân và cả thái cực ở cảm xúc của người hâm mộ. Họ sung sướng, vui mừng khi chúng ta giành một chiến thắng thuyết phục ngay trên sân khách và tột cũng của nỗi buồn khi đội tuyển chính thức rời cuộc chơi ngay trên sân nhà. Cay đắng, tủi hổ, thất vọng, nhục nhã… Muôn vàn từ để nói lên cảm xúc của người hâm mộ vào thời điểm hiện tại.
Sự thất vọng là không thể tránh khỏi nhưng điều tồi tệ hơn có thể xảy ra đó chính là khi mà niềm tin của cổ động viên nước nhà “chạm đáy” thì họ có thể quay lưng với tuyển như đã từng làm trước thềm giải đấu. Tình yêu của người hâm mộ nước nhà khó nước nào ở Đông Nam Á sánh kịp, nhưng “tư tưởng đám đông”, và chỉ yêu đội tuyển khi chiến thắng là không thể phủ nhận. Đó chính là cơ sở để chúng ta lo sợ, bởi đội tuyển Việt Nam là đại diện của một quốc gia, là niềm kiêu hãnh của cả dân tộc. Bóng đá không thể thiếu cổ động viên và hơn ai hết đội tuyển cần cổ động viên bên cạnh vào những lúc khó khăn nhất.
“Nếu không ở bên đội bóng khi thất bại, cũng đừng ở bên họ lúc thành công”. Đây là câu nói cần thiết dành cho cổ động viên vào lúc này. Họ đã đổ ra đường sau trận bán kết lượt đi để hò hét, để đốt pháo sáng ăn mừng như lễ hội. Họ cùng nhau ra sân bay đón đội tuyển trở về như những người hùng. Họ chen chúc nhau từ 4h sáng để mong có một chiếc vé vào xem trận chung kết. Họ bỏ ra cả tháng lương để mua một tấm vé có giá gấp 10 lần ở “chợ đen”, họ có thể gửi một chiếc ô tô có giá nửa triệu để được vào sân theo dõi cầu thủ thi đấu… Đó là tình yêu của người hâm mộ nhưng nhìn nhận vào thực tế đó là đội tuyển vừa trải qua một chiến thắng thuyết phục trên sân khách và dấy lên niềm tin tuyệt đối vào một trân chung kết Việt Nam - Thái Lan trong mơ.
Cổ động viên buồn và cổ động viên đã khóc nhưng các cầu thủ còn buồn gấp nhiều lần. Những Công Vinh, Phước Tứ, Ngọc Hải… đã không cầm được nước mắt sau trận đấu. Họ khóc không chỉ bởi cho chính họ mà vì cổ động viên nước nhà. Những người đã hi vọng, hi sinh vì đội tuyển. Các cầu thủ muốn thắng, muốn vào chung kết nhưng nhiều nguyên nhân không cho phép thì biết làm sao? Bóng đá là cuộc chơi. Có kẻ thắng người thua và chúng ta phải biết chấp nhận điều đó.
Sau trận đấu, chắc chắn các cầu thủ không còn những khoản tiền thưởng hậu hĩnh từ VFF, không còn được ca ngợi từ truyền thông. Nhưng đó là điều mà các cầu thủ không cần vào lúc này. Nỗi lo sợ cổ đông viên nước nhà quay lưng sẽ đeo bám đội bóng. Người hâm mộ hãy cử chỉ trích, hãy cứ giận hờn để thỏa nỗi lòng ấm ức nhưng sau đó, hãy cứ yêu đội tuyển như cách chúng ta đã làm vào ngày hôm qua…
(Bạn đọc: Nguyễn Văn Lực)
|
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.
Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.
Trân trọng,
Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam