Ở trong trận đấu này, ĐT Đức được đánh giá cao hơn Italia. Các nhà cái thậm chí còn không ngại ngần đặt nhà đương kim á quân ở vị trí cửa trên, với một tỉ lệ có thể nói là “khá sâu”. Và đội bóng áo trắng đã nhập cuộc đúng vị thế của một đội đội cửa trên. Các học trò của J.Loew đã chẳng ngại ngần chủ động chơi tấn công ngay từ đầu.
Thực tế, cho đến trước khi hàng thủ của Mannschaft mắc sai lầm chết người, để bộ đôi Cassano và Balotelli bất ngờ phối hợp mang về bàn thắng mở tỉ số ở phút 20 thì người Đức đã chơi khá tốt. Họ hoàn toàn kiểm soát thế trận trên sân với những đợt tấn công dồn dập, mạch lạc và rất đa dạng.
Ngay phút thứ 5, nếu cú đệm bóng cận thành của Mats Hummels không tìm đến đúng vị trí của Pirlo trên vạch vôi thì tỷ số đă được mở cho Đức. Từ phút 12 đến 15, Toni Kroos cũng liên tiếp tung ra hai cú dứt điểm khiến thủ thành Buffon phải vất vả cản phá. Nếu ĐT Đức có thể tận dụng được quãng thời gian này thì có lẽ mọi chuyện đã rất khác.
Thế nhưng, rốt cuộc các học trò của Joachim Loew đã chỉ có thể trách mình. Khi mà hàng công còn chưa biết cắt chắt chiu các cơ hội, thì hàng thủ lại biến mọi thứ thành bi kịch. Pha làm bàn đầu tiên của Balotelli thực sự đã mang đế bước ngoặt của trận đấu. Bởi nhờ có lợi thế dẫn bàn, Italia đã có thể hướng cuộc chơi theo ý muốn của mình.
![]() |
thầy trò Prandelli chủ động co đội hình xuống thấp đá với một hàng phòng ngự số đông, chỉ cắm một mình Balotelli ở trên để đón những đường phản công nhanh. Lối đá này đã phát huy tối đa hiệu quả khi nó không những bót nghẹt niềm cảm hứng chơi bóng của đối thủ, mà ở phút 36, từ một đường chuyền dài không chê vào đâu được của Montolivo, Balotelli đã có cơ hội thoát xuống, đánh bại Neuer trong tình huống đối mặt bằng một pha dứt điểm không thể cản phá. 2-0 cho Italia, và số phận trận đấu xem như đã được định đoạt khi hiệp 1 còn chưa kết thúc.
Sau giờ nghỉ, HLV Joachim Loew đã có những sự điều chỉnh về nhân sự như tung Klose và Reus vào sân để thay cho Gomez và Podolski. Những phương án mới mẻ này cũng đã giúp người Đức có những phút đầu hiệp 2 không đến nỗi nào.
Phút 46, Reus có 1 pha đi bóng tốt trong vòng cấm, loại bỏ được hậu vệ Italia, song ở tình huống dứt điểm tiếp theo cầu thủ trẻ này lại không đủ bình tĩnh để thực hiện một pha dứt điểm hiểm hóc và khó hơn. Kế đến, đội trưởng P.Lahm cũng có một cơ hội khá thuận lợi để mang về bàn gỡ, chỉ có điều anh này lại sút bóng vọt xà. Vận may, tiếp tục không mỉm cười với Mannschaft khi cú đá phạt tuyệt đẹp của Reus vẫn chưa đủ để đánh bại Buffon và xà ngang.
Nếu tiếp tục duy trì được nhịp điệu chơi bóng và áp lực như vậy thì khả năng ĐT Đức có được bàn gỡ là không phải không có. Tuy nhiên, kể từ khoảng phút 65 trở đi, các học trò của HLV Joachim Loew đã không còn kiểm soát được lối chơi của mình. Họ hoàn toàn bị chia rẽ, cuốn vào ma trận do Azzurri giăng ra. Để rồi chẳng những chẳng có cơ hội nào ra hồn cho đến khoảng 5-10 phút cuối trận, mà đội bóng áo trắng còn thường xuyên phải đón nhận những pha phản công cực kì nguy hiểm. Và nếu đoàn quân thiên thanh lạnh lùng hơn trong những pha dứt điểm thì người Đức hoàn toàn có thể phải nhận 1 trận thảm bại.
Phải đến phút bù giờ thứ hai, Đức mới có được bàn danh dự nhờ cú sút phạt đền thành công của Oezil, do lỗi để tay chạm bóng trong cấm địa của Balzaretti. Dẫu vậy quăng thời gian chưa đầy 2 phút c̣n lại đã không đủ để Đức có thể làm nên điều thần kỳ, đành thêm 1 lần ôm hận trước Italia, nh́n đối thủ thẳng tiến vào trận CK.
Nhìn chung, đây là một kết quả xứng đáng dành cho Italia. Một đội bóng mà trong trận đấu này đã hội tụ đầy đủ những tố chất chiến thắng trong một trận đánh lớn. Đấy là yếu tố may mắn (tình huống Pirlo phá bóng trên vạch vôi, rồi có bàn thắng mở tỉ số quan trọng sau sai lầm của đối thủ). Đấy là sự tỏa sáng đúng lúc của các cá nhân quan trọng như Balotelli (lập 1 cú đúp) và thủ thành Buffon (chơi cực kì chắc chắn). Và cuối cùng chính là một đấu pháp hợp lý, một lối đá kỷ luật, tập trung, sắt đá và vô cùng chặt chẽ của cả tập thể.
Ngược lại, về phía ĐT Đức, chính họ đã tự bắn vào chân mình với những khoảnh khắc sai lầm vô duyên. Tự bắn vào chân mình bằng một lối đá vội vàng, nôn nóng rồi sau đó là chuyển sang thái độ hời hợt, chán nản sau khi bị dẫn bàn. Có thể nói, ĐT Đức hiện nay đã không còn cho thấy được sự lạnh lùng và chính xác như một nét tính cách đặc trưng của dân tộc Đức vốn từng được ví như “cỗ xe tăng” trong quá khứ. Bên cạnh sự hoàn thiện về lối chơi thì sự trưởng thành về bản lĩnh thi đấu chính là điểm vẫn còn khuyết để Mannschaft có thể bước qua giới hạn của bản thân.
Một lần nữa, trong thế kỉ 21, danh hiệu lại lẩn tránh người Đức, cho dù ở cả 4/5 giải đấu lớn gần đây họ đều ít nhất lọt vào đến bán kết. Phải chăng đó là một lời nguyền nghiệt ngã mà số phận dành cho Mannschaft?
Còn với người Italia, họ cũng đang đối mặt với một lời nguyền khác, nhưng ngọt ngào hơn rất nhiều. Đấy là cứ trước giải đấu lớn nào dính scandal dàn xếp tỉ số là Azzurri lại đăng quang (đã xảy ra ở Espana 82 và Germany 2006). Có thể lắm, nếu biết rằng bên cạnh đó còn có một cái dớp khác, trong cả 3 giải đấu lớn gần nhất, cứ đội nào loại được ĐT Đức sẽ là nhà vô địch (chính Italia ở World Cup 2006, Tây Ban Nha năm 2008 và 2010).