Trong thời gian qua, người hâm mộ bóng đá Việt Nam đã vô cùng thất vọng và ngao ngán với thành tích của bóng đá Nam. Sau khi giây phút “thần kì” của Công Vinh giúp cho chúng ta lần đầu đứng đầu tiên đứng trên đỉnh cao Đông Nam Á năm 2008, thì những kì AFF Suzuki Cup và Sea Games sau. Bóng đá Nam luôn làm cho người hâm mộ thất vọng. Kì AFF Cup mới nhất, chúng ta bị loại ngay từ vòng bảng khi chỉ có được 1 điểm trước đội bóng luôn phải thi đấu vòng loại là Myanma và nhận hai thất bại trước Thái Lan, Philippines. Còn ở đấu trường dành cho lúa tuổi U23, giấc mơ vàng mãi vẫn là giấc mơ, khi mà chúng ta đã có những lúc tưởng như đã đạt được tấm huy chương nhưng cuối cùng đành ngậm ngùi về nhì.
Gần đây, vụ việc những cầu thủ của Xi măng The Vissai Ninh Bình và Đồng Nai bán độ được phanh phui, người hâm mộ đã dần mất đi lòng tin dành cho bóng đá Việt Nam, giờ đây họ chỉ còn hi vọng vào lưới cầu thủ U19, lứa cầu thủ được đào tạo bài bản về cả học thức lẫn kĩ năng chơi bóng, đó chính là niềm hi vọng của bóng đá Việt Nam và của cả người hâm mộ.
![]() |
Chút hoài niệm về thế hệ vàng bóng đá Việt Nam |
Khi mà mất đi lòng tin ở hiện tại, người ta thường nhớ về quá khứ. Về lứa cầu thủ của Huỳnh Đức của Công Minh của Hồng Sơn, lứa cầu thủ mà người hâm mộ luôn yêu mến và xem họ như là thế hệ vàng đầu tiên của bóng đá Việt Nam.
Thế hệ vàng chưa bao giờ giành được một tấm huy chương vàng Sea Games nào, cũng chưa từng đứng trên đỉnh cao bóng đá khu vực. Họ về nhì ở Sea Games 18 năm 1995, giành huy chương đồng ở SEA Games 19 tại Indonesia và rồi tiếp sau đó, những giọt nước mắt của người hâm mộ lại rơi ở kì Tiger Cup 1998 trên sân Hàng Đẫy khi mà chúng ta đã thất bại trước Singapore sau pha đánh đầu của Sasi Kumar.
Và dù chưa bao giờ giúp người hâm mộ hưởng cảm xúc của người chiến thắng, nhưng họ vẫn luôn được yêu mến, được xem là một thế vàng của bóng đá Việt Nam, trong tim người hâm mộ , họ luôn có một vị trí nhất định và khó lòng xoay chuyển.
Chưa bao giờ trong hơn hai thập kỉ qua, lòng tin dành cho bóng đá Nam lại đến thấp đến vậy, nhìn bóng đá Việt Nam bây giờ, mọi người lại nhớ cái thời vàng son ấy, cái thời mà sân Hàng Đẫy luôn chật kín khán giả mỗi khi Việt Nam thi đấu và sau mỗi trận thắng của đội nhà, người hâm mộ lại đổ ra đường ăn mừng như thể chúng ta là những là vô địch.
Nhắc lại quá khứ là để ta hoài niệm về một quá khứ đã qua, một thời huy hoàng đầy vinh quang những cũng đẫm nước mắt của bóng đá Việt. Nhưng hoài niệm về quá khứ để làm gì nữa, khi mà nhìn lại thực tại bóng đá hiện nay chỉ làm cho con người ta thêm chua xót. Và có lẽ nhiệm vụ bây giờ của bóng đá Việt Nam không chỉ là chức vô địch AFF Cup 2014 hay Sea Games 2015 mà là lấy lại niềm tin nơi người hâm mộ, những con người luôn cháy hết mình vì tình yêu bóng đá.
Và liệu họ có làm được?
(Bạn đọc: Phùng Đức Phương)
|
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.
Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.
Trân trọng,
Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam