Bóng đá Italia chưa bao giờ thiếu thần tượng. Nền bóng đá (từng) sặc mùi bạo lực và mafia này luôn biết chèo kéo cả thế giới bằng những cầu thủ hoàn mỹ đến mức chàng David của Michelangelo cũng hóa thô kệch. Body chuẩn, mái tóc thời thượng, nụ cười sáng bóng, ánh mắt biết nói cùng tài năng sân cỏ xuất chúng. Họ khiến không ít tifosi nam, nữ, hoặc vừa nam vừa nữ tắt phụt tivi khi họ không thi đấu và chả biết xem gì một khi họ giải nghệ.
Alex là một trong số đó. Anh là giá trị trong lành nhất giữa một thế hệ ngang tàng và một nền bóng đá bụi bặm. Hào hoa nhưng phong trần. Mạnh mẽ mà quyến rũ. Anh không rượu chè, chả bài bạc, không đàm đúm tụ tập hoặc anh làm thế thường xuyên mà chẳng ai biết. Anh không văng tục, không chửi thề, không biến cơ thể mình thành bức tượng chi chít hình xăm. Nhìn anh lúc nào cũng toát lên vẻ thanh tú hoàn hảo như tài tử điện ảnh.
Xem Del Piero chơi bóng Serie A phải giật mình vì hóa ra giải đấu quá bạo lực và ma quái giữa dòng đời thánh thiện. Cùng với Totti, Pirlo, Nesta, Zidane, Nedved… Del Piero cứu rỗi Serie A khỏi nhạt nhẽo và toan tính. Thoăn thoắt như chiếc Ferrari và nồng cháy như chiếc Vespa cổ. Anh đâm toạc trái tim tifosi và mặc cho nó rỉ máu vì sung sướng hay đau khổ. Anh hé lộ cho tifosi biết rằng người ta yêu để sống chứ không phải sống để yêu.
![]() |
Người ta yêu để sống chứ không phải sống để yêu. Nguồn: Juventus Combatants. |
Ngày Calciopoli đổ sầm xuống Stadio delle Alpi, bầu trời Turin sụp đổ. Juventus bỗng nhiên biến thành bộ phim nghệ thuật cổ điển, giữa lúc đang thăng hoa thì gặp khúc cua đau thương và bi kịch. May cho Juventus là họ vẫn còn những con người như Alex, chiến binh kéo lê Bà Đầm Già ra khỏi Serie B. Del Piero nợ Juve hay Juve nợ Del Piero? Không ai có cắt nghĩa được câu hỏi hữu cơ này. Juve cho Alex tiền bạc, thành công và danh vọng. Đổi lại Alex mang về danh vọng, thành công và tiền bạc cho Juve. Juve là Del Piero và Del Piero là hiện thân của Juve. Hai chủ thể không sinh ra cùng nhau nhưng được sinh ra để hòa tan vào nhau trong mối lương duyên định mệnh.
Ở đất nước mà người ta phải giữ tình yêu bằng cách gắn một ổ khóa lên cây cầu Milvio trước khi ném chìa khóa xuống sông Tiber thì Del Piero là trường hợp kỳ lạ. Hai mươi năm qua anh vẫn sắt son với Juventus mặc dù những chiến hữu cùng thời thay câu lạc bộ như thay áo.
Cho đến những ngày cuối cùng ở Turin anh vẫn cư xử như một chàng hiệp sỹ qúy tộc, luôn xả thân đến chết vì quý bà của mình. Mỗi khi Juventus lâm nạn, mỗi lần tifosi gào thét tên anh trong vô vọng, anh lại xuất hiện như một vị thần. Anh ghi bàn, anh lè lưỡi ngạo nghễ, anh cười tít mắt, anh chạy như điên quanh Juventus Arena. Anh biến cái sân vận động còn hơi đặc mùi sơn và khét lẹt mùi xi măng như muốn sập xuống vì vui sướng. Anh, cùng với Buffon, đã mòn mỏi kéo Juve đứng dậy từ đống bùn quá khứ đến hôm nay tươi sáng. Nhưng chắc chắn anh đã và sẽ bị đá một cách phũ phàng. Ở CLB có thâm niên thay chủ tịch chỉ chậm hơn Christian Vieri thay bồ này, những huyền thoại luôn bị đẩy ra đường không thương tiếc, như cái cách Robert Baggio bị đá sang Milan hay Zidane bị gán cho Real Madrid. Thật kinh ngạc là các chủ tịch của Juve luôn hàn gắn vết thương rất tuyệt. Mất Baggio đã có chính Del Piero. Bán Zidane lại có Pavel Nedved khỏa lấp. Nhưng có một điều dường như những ông chủ Juve không hiểu, phẫu thuật thẩm mỹ dù xuất sắc đến đâu cũng không thể liền được vết sẹo trái tim.
Del Piero đang đi đến cuối con đường hầm tuyệt vọng để rời khỏi Juventus, hình như luôn có ánh sáng, tình yêu và tifosi nhiệt thành đợi anh ở đó.