
Tỉ số 5-0 nghiêng về Paris Saint-Germain trước Inter Milan không chỉ là kết quả của một trận chung kết Champions League, mà là sự kết tinh của hơn một thập kỷ miệt mài đổ tiền, chịu đựng những lời chế giễu và nuôi dưỡng một giấc mơ bị xem là viển vông. Giấc mơ đó, cuối cùng, đã hóa thành sự thật. Và ở một nơi xa, Laurent Blanc, cựu HLV của họ, đã mỉm cười đầy hạnh phúc.
Trong một buổi phỏng vấn gần đây, Blanc không giấu được niềm vui. "Khi tôi còn ở đó, mục tiêu lớn nhất là vô địch Champions League, và tất cả mọi người đều nói rằng PSG sẽ không bao giờ làm được," ông chia sẻ.
Lời nói của ông như một cuốn băng tua lại cả một quá trình dài đầy cay đắng. Kể từ khi được các ông chủ người Qatar tiếp quản, PSG đã biến thành một "gã trọc phú" của bóng đá châu Âu. Họ có tiền, có những ngôi sao hàng đầu, nhưng thứ họ thiếu là sự công nhận, là chiếc cúp tai voi danh giá để khẳng định vị thế.
Chính Blanc, trong giai đoạn 2013-2016, cũng đã nếm trải sự khắc nghiệt đó với ba lần dừng bước cay đắng ở tứ kết. Sau ông, Unai Emery, Thomas Tuchel, Mauricio Pochettino rồi Christophe Galtier đều đã thử và thất bại. Đỉnh điểm của sự hoài nghi đến ở kỷ nguyên "MNM" (Messi - Neymar - Mbappe). Giới chuyên môn đồng loạt khẳng định: "Nếu họ không thể vô địch với Messi, Neymar và Mbappe, thì họ sẽ chẳng bao giờ vô địch được nữa."
Đó là một lập luận tưởng chừng như không thể chối cãi. Một đội bóng sở hữu ba trong số những cầu thủ tấn công vĩ đại nhất thế giới cùng thời điểm mà vẫn thất bại thì còn hy vọng gì? Nhưng đó cũng chính là lúc triết lý của ban lãnh đạo PSG và niềm tin của những người như Blanc được thử thách. "Tôi đã nói với họ rằng họ đã sai," Blanc nhớ lại. "Tôi bảo họ phải tiếp tục đầu tư, bởi vì sớm hay muộn, họ cũng sẽ giành được nó."

Và họ đã làm đúng như vậy. Sau sự tan rã của bộ ba trong mơ, PSG không sụp đổ. Họ tiếp tục đầu tư, nhưng một cách khôn ngoan và có định hướng hơn. Thay vì chỉ chạy theo những cái tên hào nhoáng, họ bắt đầu xây dựng một bộ khung cân bằng, một tập thể đoàn kết dưới sự dẫn dắt của một chiến lược gia đẳng cấp: Luis Enrique.
Sự xuất hiện của Enrique chính là mảnh ghép cuối cùng. Như Blanc nhận xét, Enrique là một người "cực kỳ khắt khe" và "dũng cảm". Ông đã mang đến một triết lý rõ ràng: kiểm soát bóng, pressing quyết liệt và một tinh thần thi đấu không khoan nhượng. Chiến thắng hủy diệt 5-0 trong trận chung kết không phải là một sự bùng nổ ngẫu nhiên, mà là bản giao hưởng hoàn hảo của một lối chơi đã được mài giũa đến mức thượng thừa.
Chiếc cúp Champions League 2025 không chỉ là một danh hiệu. Nó là sự giải thoát, là lời khẳng định cho một dự án thể thao bị nghi ngờ bậc nhất lịch sử. Nó chứng minh rằng sự kiên trì và đầu tư đúng đắn cuối cùng sẽ được đền đáp. Như Laurent Blanc đã kết luận đầy tự tin: "Và có lẽ, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Có lẽ họ sẽ vô địch một lần nữa." Giờ đây, lời nguyền đã được hóa giải, và một triều đại mới chỉ vừa bắt đầu.